TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 37

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 37

Hoàng Trường Sa phụ trách


CÂU ĐỐI


Câu đối (Danny Cali) - Ảnh tổng hợp (JMSS)

1) Vế xuất về nói lái:

    Có thánh tâm thì không có tánh thâm. (Khuyết danh)


2) Vế xuất về nói lái của Hoàng Trường Sa:

    Yêu chồng nếu ông chiều!


3) Vế xuất của Lê Nam:

Xuất: Bốn sáu năm vong gia thất thố, bơ thừa sữa cặn mòn răng,

        nhìn về cố hương, sao đôi mắt vẫn chưa vơi ngấn lệ? (Lê Nam)

- Đối 1: Hơn nửa đời rời bỏ quê hương, công thành danh đạt an bình,

        nghĩ đến dân mình, góp tâm trí cùng “bạn” thành ước nguyện ! (Việt Nhân)

- Đối 2: Nửa thế kỷ đánh mất quê hương, bước tha phương lê mỏi cẳng,

         gặm nhấm nỗi đau, tim nhói dạ sôi bầm gan tím ruột! (HTS)

- Đối 3: Hai thập kỷ chống giặc xâm lăng, dân ta cơm no bò cởi,

        ngẫm lại chiến cuộc, thấy cộng thù thiếu đói thừa bạo tàn! (.2N)


4) Về câu đối nói lái của Vua Tự Đức

 Xuất: Kia mấy cây Mía - Có vài cái Vò (Vua Tự Đức)

- Đối 1: Chỏ mu chu mỏ - Chu kẹt chẹt cu (Nina)

- Đối 2: Cà nhõng cõng nhà - Bốn làng bán ruộng (.2N)

- Đối 3: Cóc khô cô khóc - Khổ khi khỉ khô (.2N)

- Đối 4: Bả chôm bôm chả - Bà cắp bắp cà (.2N)

- Đối 5: Mụ cười mười cụ - Để lộ đổ lệ (.2N)

- Đối 6: Một lằn mặt lờ - Đỗ lễ để lỗ (Nina)

- Đối 7: Bài ca bà cai - Bài hát bác hài (Nina)

- Đối 8: Tứ tam tám tư - Ba chốn bốn cha (.2N)


Xuất: Kia mấy cây Mía (Vua Tự Đức)

- Đối 1: Có vài cái Vò (Vua Tự Đức)

- Đối 2: Bò đá bà đó (HTS)

- Đối 3: Thầy tu thù tây (Việt Nhân)

- Đối 4: Tui đây tây đui (*) (Việt Nhân)

- Đối 5: Ai đó ? O đái! (**)(Việt Nhân)

- Đối 6: Đích thực thích đực (***)(Việt Nhân)

- Đối 7: Cầu lon còn lâu (Nina)

- Đối 8: Mở lòng mỏng lờ (Nina)

- Đối 9: Cầu lông còng lâu () (HTS)

- Đối 10: Nòng dạ nạ dòng (****) (HTS)

(*) Tây đui = tây giấy

(**) O = Cô, bác, bà tiếng Huế

(***) Đại Hồ (= HCM) bú mồm Tiểu Hồ (= Chu ân Lai)

(****) "Nòng dạ" = "Lòng dạ", lói ngọng!


5) Về câu đối của ông Đoàn Duy Thành

Xuất: Trời hồng đất tím choáng Sinh Sắc

   Giải phóng non sông rõ Chí Minh (dịch câu của Đoàn Duy Thành)

- Đối 1: Cha từ mẹ chối giòng Sinh Sắc (*)

   Nước mất nhà tan nguồn Chí Minh (Việt Nhân)

- Đối 2: Rượu trắng chè xanh ngài Sinh Sắc

    Sao vàng cờ đỏ “kụ” Chí Minh (**) (HTS)

- Đối 3: Tửu sắc quan sinh sinh sắc Sính

    Hồ quang giả quốc chính mi Tàu (Nina)

(*) Theo sử gia VC Trần Quốc Vượng thì Sinh Sắc là con hoang của Hồ Sĩ Tạo và cô “đèn” Hà Thị Hy.

(**) Cụ Sinh Sắc thì rượu chè be bét! Có lần say quá lỡ tay đánh chết người nên bị cách chức. "Kụ" Chí Minh thì mê cái cờ Tàu Phúc Kiến, nền đỏ một sao vàng. Mê tới độ "kụ" cuỗm nó về làm cờ Đảng sau đổi ra cờ "Tổ quốc"!


6) Về vế xuất nói lái của Hoàng Trường Sa

Xuất: Cờ đảng càng đỡ càng đau!

- Đối 1: Kia mấy cây mía cây môn (*) (Việt Nhân)

- Đối 2: Có vài cái vò cái vỏ (*) (Việt Nhân)

- Đối 3: Bò đá bà đó bà đau (**) (Việt Nhân)

- Đối 4: Thầy tu thù tây thù tăng (Việt Nhân)

- Đối 5: Tui đây tây đui tay mò (Việt Nhân)

- Đối 6: Ai đó? O đái o đù (Việt Nhân)

- Đối 7: Đích thực thích đực thích lạ (Việt Nhân)

- Đối 8: Lòng dân lần dông mất hết! (***) (HTS)

- Đối 9: Râu bác rác bâu bẩn quá! (HTS)

- Đối 10: Râu “kụ” ru cậu dê xồm! (HTS)

(*) Lấy ý từ một vế đối của Vua Tự Đức.

(**) Lấy ý từ một vế đối của Hoàng Trường Sa.

(***) Lòng dân bây chừ lần lần bỏ đảng dông mất hết rồi. Vì đảng

phản quốc, thờ Tàu bán nước.


7) Về câu xuất của Phúc Niễng

Xuất: Cua cậy càng, cá cậy vây (Phúc Niễng)

- Đối 1: Đảng đường đĩ, bác đường lưỡi (*) (Việt Nhân)

- Đối 2: Chó ỷ nhà, gà ỷ vườn (**) (HTS)

- Đối 3: Nấm thích mốc, Quỳnh thích gió (M-16)

(*) "Đi theo đảng" là đường "đang theo đĩ". Bác đường lưỡi = bú mồm, không hiểu thì hỏi anh JMSS.

(**) Tục ngữ VN.


8) Về vế xuất nói lái

Xuất: Từ đâu có chữ đầu tư? (Khuyết danh)

- Đối 1: Bà Cầm chuyên môn bầm cà! (*) (HTS)

- Đối 2: Mồm to có ngày mò tôm! (HTS)

- Đối 3: Đại học mua bằng độc hại! (Nina)

- Đối 4: Tái đắc còn hơn tắc đái! (**) (Hai Saigon)

(*) Bà Cầm là vợ ông Võ Văn Kiệt.

(**) Tâm trạng Trọng Lú.


9) Về vế xuất của .2N

Xuất: Thăng Hành nựng Chó, Xướng Ca rêm đàm vãi lung linh (*)

        Thính Chủ đội Bình, Bá Tánh ngọng bầu bán cọp vịt (**) (.2N)

Đối: Thanh Hằng mơ Yên, Lang Băm trấn thành hương vân cẩu

        Thú Chỉnh phỉnh Chú,Tạp Cặn đè bà đinh bể hồ (Nina)

(*) linh đờm.

(**) covid.


10) Về câu đốp của Danny Cali

Câu đốp: Đảng là đầy tớ, Dân là chủ

   Đảng lãnh tiền, Dân lãnh đủ (Danny Cali)

- Câu chát 1: Đảng làm chó Tàu, Dân làm người

   Đảng ăn cứt, Dân ăn cơm (Việt Nhân)

- Câu chát 2: Đảng ngầm bán nước, Dân biết hết

   Đảng theo Tàu, Dân theo Việt (HTS)


THƠ


Ảnh "Vá Cờ" của nhiếp ảnh gia Nguyễn Ngọc Hạnh


KHÓC NƯỚC NON VIỆT

Hỡi ôi;

Trong lòng biển, đàn cá vàng ngậm ngùi đưa dòng nước biếc;

Giữa rừng sâu, bầy thỏ bạc nức nỡ tiễn bóng cây xanh.

Ngao ngán thay;

Ðất chẳng biết tới lui,

Biển nào hay qua lại

Mà lòng người tráo trở mãi không thôi.


Vì thế cho nên;

Giờ nắng đổ lệ tràn Bản giốc

Mưa trút hờn quay quắt Biển Ðông

Vọng về xa hồn tử sĩ bất đồng

Cơn gió lạnh hắt hiu chiều Việt Bắc

Hồn lãng đãng thương bóng cây tươi mát

Vẻ bùi ngùi oan khuất- biết về đâu?

Ðây đất xưa, biển cũ nhiệm mầu

Bao lớp trước đã quên mình chống giữ

Sao bỗng chốc thay ngôi đổi chủ

Tội ác này Cọng sản gánh thiên thu


Tưởng mà đau;

Lập quốc gần năm mươi thế kỷ

Nước non này máu lệ thành sông

Từ Hồng Bàng truyền tới Lạc Long

Rồi mười tám vua Hùng dựng nước

Bởi thất chứơc- vào tay nhà Thục

Nước Văn Lang đau khổ từ đây

Rồi nhà Tần độc ác ra tay

Diệt Âu Lạc để lập ra Tam Quận

Ôi ngập trời tiếng dân ta thán

Kiếm quốc thù vấy máu Ðồ Thư

Lại Triệu Ðà cướp đất Thục gia

Phường Tây Hán giở trò thống trị

Từ Mê Linh dựng cờ khởi nghĩa

Gái Việt nam ghi mãi công đầu

Sáu lăm thành phút chốc gồm thâu

Trưng vương dựng trời Nam tự chủ


Nhưng hỡi ơi;

Bọn vua Tàu trước sau một lũ

Ðông Hán kia lại cướp đất mình

Người Tiêu Tư ác độc vô cùng

Hắn phải chết trong tay dân Việt

Nhà tiền Lý lập công oanh liệt

Năm trăm năm tủi nhục trôi qua

Nhưng Tùy, Ðường lại cướp lần ba

Phải đợi đến Ngô Vương quyết định

Trận Bạch đằng, Bắc triều tán đởm

Mộng xâm lăng bị nát tan tành

Dân Việt này chiến thắng quang vinh

Cờ độc lập bao đời vững chãi


Nhưng vốn dĩ;

Nếu nước kia chuyển lưu trong tánh ướt

Thì bọn Tàu tập kết máu xâm lăng.

Thế nên,

Tống, Nguyên, Minh ra công cướp phá

Ðể máu đào nhuộm thắm non sông

Từ Lý Thường- Quốc Tuấn lập công

Ðến Lê Lợi mười năm chinh chiến

Khi Quang Trung lẫy lừng xuất hiện

Bọn Thanh triều phách lạc hồn xiêu

Ðến Gia long lại rước Tây vào

Dân khốn đốn vùng lên chống trả

Tám mươi năm chiến tranh ròng rã

Máu thành sông, xương trắng xây thành


Rồi từ đâu Hồ tặc hiện thân

Cơn ác mộng lan tràn khắp nước

Trí, Phú, Ðịa, Hào đành chết trước

Toàn dân vô sản lại xanh xương

Trong nhà kia, vợ nọ tố chồng

Con đấu bố; cả trời oan nghiệt

Chùa miếu cũ phải đành tan nát

Luân thường kia rũ áo ra đi

Nghe Tàu Nga, đất nước đành chia

Lại nhận lệnh giở trò thôn tính

Khủng bố khắp nông thôn thành thị

Pháo nhà thương, hủy phá cầu đường

Năm bảy hai : Ðại lộ kinh hoàng

Hồi sáu tám : giết người vô số

Lấy máu Việt nhuộm thêm cờ đỏ

Xương đồng bào chất đống sao vàng

Năm bảy lăm thu tóm giang san

Hơn hai triệu băng đường tỵ nạn

Người nộp thân hổ lang ngấu nghiến

Kẻ gieo mình bể cả cá ăn

Cả một trời oan nghiệt triền miên

Ôi hai chín năm qua;

Dân quốc nội lầm than khổ sở

Sống cuộc đời như thú hai chân

Kẹp kềm dân : hệ thống công an

Lừa gạt nước : dây chuyền đảng trị

Dựng Quốc hội : đầu trâu mặt ngựa

Lập nước nhà : lang sói hổ mang


Bởi thế nên;

Cắt đất, biển dâng cho Tàu cọng

Lại bịt mồm khóa miệng lương dân

Lập phiên tòa gián điệp Vũ Bình

Bắt Hồng sơn, Chí Quang tù tội

Phạm quế Dương, Trần Khuê lập hội

Nguyễn khắc Toàn giúp đỡ bần dân

Cũng vào tròng lao khổ oan khiên


Lại nhớ đến;

Xưa Chiêu Thống cạo đầu búi tóc

Gối đã mòn; cầu cạnh Tàu thương

Quan phẩm ba, áo mão phũ phàng

Rồi gục chết, để đời nguyền rủa

Khi cải táng, trái tim còn đỏ

Thế mới hay tình nước chưa tan

Dại một đời, hối hận vẫn ngoan.


Còn lũ bây;

Bọn Cọng sản không còn nhân tính

Bán quê hương, hiệp định hai chiều

"Quốc hội Bò- tạo dựng bấy lâu

Ðã phê chuẩn; khóa mồm hậu thế

Bây hóa thành độc trùng vi tế

Ðể dân Nam ôm hận bao đời


Vì thế cho nên;

Hỡi đồng bào; trong ngoài tập hợp

Diệt Cọng thù, thu lại quê hương

Dù sau này phải đổ máu xương

Quyết không để quân Tàu lấn chiếm

Xã vị kỹ; chung lo nước biến

Vì giang sơn; cắt bỏ tình riêng

Ðừng ôm lòng trắc ẩn tiền khiên

Bởi giặc cọng lừa dân, phản nước


Phải quyết chí;

Vạch rõ mặt bốn tên nguyên tội

Là Minh, Ðồng, Chinh, Giáp ban sơ

Chúng cùng Mao kết hợp ngọn cờ

Lấy chủ nghĩa đại đồng phương tiện

Quốc gia, dân tộc đều dâng hiến

Nên chủ quyền đất nước nề chi

Hồ tàn, Duẩn, Thọ, Thắng khắc ghi

Ðể tiếp bước kim cô Tàu cọng

Rồi Mười, Kiệt, Anh, Phiêu bái vọng

Gieo mầm đau thiên kỷ hôm nay

Bọn Mạnh, Lương, An, Khải xuống tay

Thế là hết; giang sơn tan nát


Vẫn biết rằng;

Ðường trước mắt cam go sẵn đủ

Nhưng quốc thù luyện chí kim cương

Xưa nữ thân bà Triệu, bà Trưng

Cũng đã khiến Bắc triều bạt vía

Những oai dũng Chương dương, Hàm tử

Những hào hùng Như nguyệt, Chí linh

Sẽ bồi thêm dũng khí trung kiên

Ðể dân Việt vươn lên giết giặc

Giờ nội thù phá tan xã tắc

Không thể nào nhu nhược đứng coi

Xin anh linh tử sĩ giống nòi

Thầm phù hộ cháu con nước Việt


Hỡi ơi!

Sầu đã chín, cả phương trời gió bụi

Người sống câm và kẻ chết nghẹn ngào

Thẹn thùng thay khi Tổ quốc lao đao

Ðâu sĩ khí, đâu anh hùng chí sĩ?

Nhìn Bản giốc, một niềm đau thế kỷ

Ngó biển Ðông mà lệ ứa lòng đau

Nếu bây giờ không biết bắt tay nhau

E vạn cổ nỗi sầu dâng tê tái

Ai ra đi không ngoảnh đầu nhìn lại

Ðể oan hồn tử sĩ mãi lang thang

Ðể lương dân vô tội sống đoạn trường

Cho hết kiếp một con người cầm thú!

Việt nam ơi! Nhẫn nhục kia quá đủ

Ðứng dậy thôi! Thề diệt hết Cộng thù.

 

Bảo quốc Kiếm

 


NHỚ HUẾ

Những đêm buồn Huế vẫn đến trong tôi

Để tìm về trong những kỷ niệm đầu

Còn sót lại chút gì hương phấn cũ

Đây cửa Đông Ba đường vô Thành nội

Rẽ  bên này là Lục Bộ, Tịnh Tâm

Xa chút nữa đường Bạch Đằng Thế Lai,

Có khu vườn cổ kính mịt mù sương,

Em ở đó nhà em từ thuỡ nhỏ

Gót sen hồng đỏ ấm bụi  mưa bay

Anh trọ học bên này vườn lặng lẽ

Theo chân em hai buổi học đi về

Nhớ một hôm Nội tình cờ bắt gặp

" Lo học hành suy nghĩ chuyện vu vơ "

Anh chỉ biết cúi đầu mà ốt dột


Kể từ đó giã từ khu Đại học,

Anh trở thành tên thuỷ thủ ngây ngô,

Tàu nghỉ bến về tìm nhưng không gặp

Nụ sen hồng, khu vườn cổ bên kia

Anh vẫn nhớ con đường đầy phượng vĩ,

Ôm cột đèn anh học đến khuya lơ

Ai định nghĩa được Lũy Thừa vương vấn,

Ai vì ta rút gọn phương trình yêu




Anh vẫn nhớ con đường đầy phượng vĩ,

Ôm cột đèn anh học đến khuya lơ

Ai định nghĩa được Lũy Thừa vương vấn,

Ai vì ta rút gọn phương trình yêu

Em ở đó sao mà xa vô cực

Đò sang ngang anh mới biết qua ngày

Bên kia sông đàn chim dường bối rối

Có nắng lao xao tiếng guốc học trò

Lên chút nữa qua nhà ga, Bến Ngự

Đến Nam Giao, Bảo Quốc ghé Từ Đàm

Vùng đồi xưa có còn hoa sim dại,

Anh muốn tìm dấu vết một thời qua

Xuôi dòng Hương trở về thôn Vỹ Dạ

Bãi biển Thuận An cát trắng phẳng lì

Đêm chiêm bao ì ầm nghe sóng vỗ

Nhớ những chiều mây trắng hải âu bay

Giục hồn anh mở ra đời hồ hải

Để người em xưa... lỡ một chuyến đò


Như thế đó vẫn vơ thời trẻ dại

Mơ con tàu rẽ sóng chạy ra khơi

Đem bọt nước về trải đường thơ mộng

Dìu em đi khắp biển rộng sông dài.

 

Tôn-Thất Phú-Sĩ

 

 


Chiều Mơ Xuân Cũ


Xuân về một nửa

Một nửa về đâu?

Em ngồi tựa cửa

Có biết xuân sầu?


Xuân về khe khẽ

Em gọi thầm tên

Tên người lặng lẽ

Nắng nhạt bên thềm.


Chẳng cầu xuân đến

Xuân vẫn tìm sang

Xin đừng khêu nến

Ðốt kỷ niệm tàn.


Xuân này xa xứ

Xa rất là xa

Chiều mơ xuân cũ

Nghèn nghẹn quê nhà.

 

Nhược Thu


Chợt một ngày


Chợt một ngày ta lỡ chung nhịp bước

Áo tím chiều mưa ấp ủ điều gì!?

Bởi chút duyên xưa đượm màu thắm thiết

Đã gặp nhau nắng hạ bỏng rực nung


Chợt một ngày ta nghiêng ngả vào nhau

Xin giữ trọn lời yêu thương gửi nắng

Đừng lo lắng khi đôi tay nắm chặt

Để nhớ thương nhịp thở hé môi mềm


Chợt một ngày tim hòa chung nhịp đập

Chút đê mê cho khao khát dâng trào

Uống đôi môi nghe màu yêu rực lửa

Phút nhẹ lòng nghe hạnh phúc dịu êm


Chợt một ngày thấu hiểu nỗi lòng nhau

Bao yêu thương nồng nàn như hoa gió

Muôn màu tươi những sắc yêu kỳ lạ

Ta quyện vào nhau tan chảy lấm lem...!!!


Tấn An





Khóc Mẹ (*)


Thôi đã đến ngày hôm nay mẹ mất

Trời trong xanh mà con thấy mịt mù

Không gian tịnh mà lòng dâng bão tố

Giữa bao người mà quá thể hoang vu


Con hằng khấn từng đêm cho mẹ khỏe

Sống yên vui thanh thản mãi trong đời

Con nhỏ bé mà mơ cao Tần Thủy

Không cho con mà cho mẹ tuyệt vời


Con còn nhớ ngày xưa nơi Thành Mỹ

Bên hàng sưa mong dáng mẹ chợ về

Con ùa đến lục tìm trong túi giỏ

Cục đường đen, viên kẹo đỏ đồng quê


Con còn nhớ ngày tản cư về tỉnh

Đời tảo tần mẹ chẳng chút than thân

Sau khung cửa mỗi lần con đi học

Mẹ đứng nhìn mơ ước lẫn bâng khuâng


Ngày con lớn bước chân vào đại học

Người mẹ quê cũng lặn lội thân cò

Không nghề nghiệp, không tiền nong vốn liếng

Ráng nuôi con bằng cơm của học trò


Con còn nhớ ngày xưa trên Vỏ Đắt

Đưa cậu về lánh nạn lúc hoang mang

Một chái bếp hoang một gia đình nhỏ

Đêm ngủ thì thầm lời nguyện bình an


Ngày đến Mỹ tưởng đâu đời mẹ sướng

Căn bịnh oan khiên mẹ yếu nửa người

Trong hạnh phúc đoàn viên nơi xứ mới

Lòng con đau khi thiếu tiếng mẹ cười





Con còn nhớ ngày con về Charlotte

Chống gậy đưa con nước mắt lưng tròng

Con bất hiếu mẹ ơi xin tha thứ

Nỡ để mẹ già mòn mỏi chờ mong


Con đã khóc mỗi khi nghe chị kể

Những ngày sau mẹ cứ bước ra vào

Chiếc xe cũ nào có chi đáng giá

Mà mẹ lo, sợ đụng với hư hao


Con đã khóc hằng đêm thương nhớ mẹ

Như ngày nào con tuổi hãy còn thơ

Những chiều lạnh bên thềm con đứng ngóng

Chân trời Tây con biết mẹ đang chờ


Ôi mẹ hỡi, ngày đau thương rồi đến

Tin mẹ đau như sét đánh ngang trời

Con trở lại, mẹ con hòa nước mắt

Dù đang đau mẹ cũng ráng tiếng cười


Ôi mẹ hỡi, ngày đau thương rồi đến

Đếm ngày qua con đau khổ đứng chờ

Khi mẹ tỉnh ôm đầu con xoa nắn

Ở đây con đừng bỏ mẹ bơ vơ


Thôi đã hết từ nay thôi đã hết

Lời yêu thương ai lo lắng cho con

Mai trở lại trời Đông ôi cô quạnh

Mắt yêu thương ai thương nhớ mỏi mòn


Thôi đã hết từ nay thôi đã hết

Hồn mẹ đâu hãy ôm ấp đời con

Con xin nguyện ngày kia khi con chết

Hóa kiếp xin về bên mẹ của con


Caubay

The Peek Family Memorial, Westminster, 04 tháng 01 năm 1997

(*) Tôi gọi Ba Mẹ là Cậu Mợ. Caubay.


NHẠC


Nhớ về Đà Lạt
(Nhạc: Hoàng Trọng; Ca sĩ Thanh Lan)


Một Thuở Yêu Đàn
(Nhạc Hoàng Trọng, lời Vĩnh Phúc; Ca sĩ: Hoàng Khai Nhan)


Nhạc sĩ Hoàng Trọng - Tác giả & Tác phẩm



TIẾU LÂM


1) Bẩm quan lớn, ngài minh lắm

Ông huyện nọ có thói quen dùng một cái lông voi để xỉa răng. Một hôm đi đốc đê xa, ông để quên lông voi ở nhà. Bữa cơm xong, không có lông voi để xỉa, ông lấy làm khó chịu lắm, mới gọi một tên lệ bảo:

- Mày chạy nhanh về nhà bảo bà ấy lấy cho tao cái lông voi …

Anh lệ về đến nhà, quên béng mất lời dặn của quan nên rất lo lắng. Anh cố nghĩ ngợi xem quan bảo mình về lấy cái lông gì. Nghĩ mãi chẳng ra, đành phải rụt rè thưa với bà huyện:

- Thưa bà, bà lấy cho quan ông cái lông.

Bà huyện thấy anh lệ ấm ứ, mới đoán già đoán non là chồng đi xa chắc nhớ, nên muốn xin một cái gì để ngắm cho khuây khỏa, bà vội nhổ lấy một cái, gói vào giấy rồi đem ra cho anh lệ mà dặn:

- Mày cầm lên cho quan, nhưng mày mà làm mất thì mày chết!

Anh lính đang bực mình vì không nhớ ra cái lông gì, nên trên đường đi mới tò mò giở gói ra xem. Chẳng may, có trận gió thổi qua, chiếc lông bay đi mất, tìm mãi không thấy.

Nhớ lại lời dặn của bà huyện, anh lệ hoảng lên, vội chạy về nhà, vừa khóc vừa kể lại sự tình cho mẹ nghe. Bà mẹ thương con mới vào buồng nhổ của mình một cái, cũng gói giấy đưa cho con, bảo con mang lên cho quan.

Anh lệ gặp quan bụng cứ nơm nớp lo. Quan mở gói ra không thấy cái lông voi mình đang cần, mới nổi giận: “Lông gì thế này? Lông l.. mẹ mày đấy à?

Anh ngỡ là quan đã biết, mới van lạy cuống quýt:

- Bẩm quan lớn, ngài minh lắm!

(Theo cuốn “Kho tàng truyện tiếu lâm Việt Nam” của Nguyễn Cừ và Phan Trọng Thưởng)


2) Tại ai ?

Cô giáo gọi điện cho học sinh thông báo: "Ngày mai cô bận nên cho các em nghỉ học".

Cậu học sinh vui quá chạy đến nói với ông nội:

- Mai cháu được nghỉ học ông cho cháu đi công viên chơi nhé.

Người ông liền gọi điện cho cô thư ký của mình:

-Mai anh có việc bận, để hôm khác em nhé.

Cô thư ký liền gọi điện về nhà cho chồng của mình:

-Anh yêu mai công ty em hủy chuyến đi công tác rồi, ngày mai mình đi chơi nhé.

Người chồng của cô thư ký liền gọi điện cho cô giáo:

-Em yêu ơi mai vợ anh lại ở nhà mất rồi, em đừng đến nhé.

Thế là cô giáo lại gọi điện cho cậu học sinh mai lại đi học...

Nguồn: Truyện cười

 

3) Tên các hồ nổi tiếng ở VN

Rộng lớn nhất: hồ Ba Bể.

Yên ổn nhất: hồ Trị An.

Buồn tẻ nhất: hồ Than Thở.

Chậm chạm nhất: hồ Con Rùa

Thơm tho nhất: Hồ Xuân Hương.

Sính ngoại nhất: hồ Tây.

Sắc nhọn nhất: hồ Gươm.

Hữu nghị nhất: hồ Hòa Bình.

Nổi danh nhất: hồ Dầu Tiếng.

Quậy nhất: hồ Lắc.

Nghiêm khắc nhất: hồ Cấm Sơn.

Bạc bẽo nhất: hồ Tam Bạc.

Ướt át nhất: hồ Thủ Lệ.

Thư thái nhất: hồ Thanh Nhàn.

Khốn nạn nhất: Hồ Chí Minh!

Nguồn: Tiếu lâm Hồ Chí Minh


4) Chính Trị

Cậu nhóc đề nghị bố giải thích cho cậu hiểu xem chính trị là gì.


Ông bố nói: "Con hãy nhìn vào gia đình mình đây: Bố kiếm tiền và mang về nhà, vậy bố là nhà tư bản. Mẹ quản lý số tiền này nên mẹ là chính quyền. Bố mẹ chăm lo đến phúc lợi của con, cho con hạnh phúc và bình yên nên con là nhân dân. Chị giúp việc nhà ta là giai cấp lao động, còn cậu em còn quấn tã của con sẽ là tương lai đất nước. Con đã hiểu chưa?"


Cu cậu hãy còn băn khoăn lắm lắm nhưng trước tiên muốn đi ngủ cái đã. Giữa đêm, cậu nhóc tỉnh dậy vì chú em đã ị ra tã lót và đang kêu gào ầm ĩ. Cậu tiến đến phòng ngủ bố mẹ, gõ cửa nhưng mẹ ngủ rất say. Cậu bèn đi tiếp đến phòng của chị giúp việc và nhìn thấy bố đang vật nhau với chị trên giường. Cậu đành đi về phòng và ngủ tiếp.


Sáng hôm sau ông bố hỏi nhóc con xem nó đã hiểu thế nào là chính trị chưa và yêu cầu tự diễn giải lại. Cậu nhóc trả lời: "Vâng, bây giờ con đã hiểu. Nhà tư bản đè đầu cưỡi cổ giai cấp lao động trong khi chính quyền ngủ say không biết gì. Nhân dân hoàn toàn không được đếm xỉa đến và tương lai thì ngập trong cứt ạ!"

Nguồn: Truyện Tiếu lâm


5) Đối đáp

Trong cuộc phỏng vấn kế toán tại một công ty, sếp tổng hỏi cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn.

- Cô đã không trả lời được hai câu đầu tiên tôi hỏi rồi, bây giờ là cơ hội cuối cùng của cô, nếu cô trả lời được thì tôi sẽ nhận cô vào làm, nếu không thì đành phải chia tay cô ở đây.

- Nếu tôi viết số 1 lên cả đùi trái và đùi phải của cô thì sẽ là số mấy?

Cô gái trả lời:

- Số 11 thưa ông.

- Cô thật là ngốc, đến đọc số mà cũng không xong thì sao mà làm kế toán được. Phải là 101 mới đúng.

Cô gái ngượng đỏ mặt, tuy nhiên trước khi ra khỏi phòng cô vẫn không phục bèn hỏi lại sếp tổng:

- Ngài nói đúng, đó là số 101, nhưng tôi không ngốc. Nếu số 1 đó được viết lên hai đùi của ngài thì ngài đọc đó là số mấy?

Sếp cười bảo:

- Vậy mà cô cũng hỏi, tất nhiên là 111 rồi.

Cô gái cười lớn:

- Không phải 111 mà là 1,1. Hóa ra ngài cũng chẳng hơn gì tôi.

Nguồn: Truyện cười

Hoàng Trường Sa phụ trách


 


Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 180