Nam Mô Hồ Chiếu Manh Bù Tọt
Thuở trời đất nổi cơn gió bụi, thế gian đến kỳ mạt pháp, tại xứ Nam Thiệm Bộ Châu Diêm Vương xóa sổ bộ, mở cửa ngục thả hàng loạt quỷ sứ, ma vương lên cõi dương trần, các loại ác ma, quỷ quái này tụ về vùng đất phía nam và đầu thai lên làm người, đầu tiên là tên ma vương tàn bạo nhất xuất hiện lấy tên Hồ Chiếu Manh, y giả vờ lên tiếng là làm cách mạng, nhưng thực chất là “Giết! Giết nữa! bàn tay không ngơi nghỉ, cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong, cho Đảng bền lâu, cùng rập bước chung lòng, thờ Mao Chúa quỷ, thờ Sa Tăng Lin bất diệt!”, bởi quỷ vương chỉ thích máu, cho nên quỷ Hồ giết mấy chục ngàn người miền bắc chưa đã nư, hắn còn gây nên chiến tranh để tước đoạt linh hồn của cả triệu người hai miền nam bắc…
Lại nói sau khi quỷ Hồ thành lập nước thì quỷ con, quỷ cháu từ dưới địa phủ đầu thai làm người, bọn quỷ con này thay nhau nắm những chức vụ quan trọng trong nước Tận, mà đã là quỷ thì bọn chúng không phải là người, đứa nào cũng xoen xoét là ‘học tập, làm theo boác’ cho nên mạnh đứa nào nấy ăn, chúng ăn từ Boxit cho tới xa lộ Đông Tây, chúng xơi từ đường cao tốc cho tới BOT bóp cổ dân nghèo, đã thế bọn chúng còn độc quyền giá xăng, dầu, điện nước, cho nên vật giá thi nhau lên giá đùng đùng, cha con bọn quỷ tha hồ mà hốt bạc, chỉ khổ cho đám dân đen bị bóc lột từng giọt… mồ hôi... háng mà mồm vẫn phải ca tụng “bác quỷ anh minh, đảng ma vỹ đại…”!
Triều đại quỷ Hồ truyền đến đời đại vương Lú thì đã muốn tận, các tân vương, đại thần thay nhau chui vào tù, đại vương thì sức khỏe đã kém, mắt mũi lèm nhèm, mồm cứ lẩm bẩm ‘chủ nghĩa Quỷ Mác – Ma Lê’ sống mãi, mọi quyết sách quốc gia đều do quan Tể Tướng 9 Rau Má và tân vương là Tô Thịt Bò, Tô đại vương xuất thân từ quan đầu lĩnh bộ Hình cho nên mọi việc cứ theo châm ngôn: “không có quánh cho có – có quánh cho chừa”, cho nên tại nước Tận bọn thảo dân ngủm củ tỏi nhiều vô số kể do bị đám đầu trâu mặt ngựa bộ Hình khảo cung, ép cung, nếu bọn dân đen có lỡ... chết thì chúng nó chỉ có việc ra chợ mua cái... quần xà lỏn treo lên xà nhà, xúm lại đưa đầu nạn nhân vào đó và vu cho họ do ăn năn, chán sống, cho nên tù nhân đã… tự tìm cái chết!
Nước Tận đang bình an trong... khủng bố từ tinh thần đến thể xác, các quan đứa nào đi tù cứ đi, đứa nào chưa bị lộ cứ ăn, các chùa chiền mọc lên như nấm, sư sải trong các ngôi chùa thi nhau ê a tụng kinh nhưng nhiều sư tay đeo đồng hồ đắt giá, tay cầm điện thoại đắt tiền, thi nhau lên đàn thuyết Pháp Dụ, Pháp thì ít mà Dụ thì nhiều, có sư kêu gọi đàn na tín chủ, cúng nhà, cúng tiền mệnh giá cao, có sư hù dọa oan gia trái chủ hốt tiền bá tánh giải hạn, có sư tuy đã quy y cửa Phật nhưng còn phần con nhiều hơn phần người cho nên đã xin xỏ nữ thí chủ cho mình xin tý… nước, thành ra giới tu hành trong nước Tận quả là hình ảnh mà Đức Giáo Chủ đã nói là thời kỳ “Mạt Pháp!”.
Mọi chuyện đang diễn ra bình yên, các quan, các sư thay nhau bỏ tiền vào túi và ca bài ‘Tình boác sáng đời ta’ thì bỗng đâu xuất hiện một ông sư khất thực, sư không xin tiền, không xin bạc, chỉ xin thực phẩm độ nhật qua ngày và tu hành theo lời Phật dạy, sư lang thang khắp nơi khắp chốn, chỉ một thời gian sau các tiểu hiệp Du tu bơ, Phây búc cơ đánh hơi đây là đề tài hấp dẫn nhiều người xem cho nên đã đu theo làm cờ líp, chúng sục sạo mọi lúc mọi nơi, từ lúc sư đi cho đến khi thọ thực, chỉ thiếu điều lúc nhà sư đi... ị thì chúng nó mới tha cho, các cờ líp này mau chóng lan truyền trên chốn giang hồ làm cho bọn thảo dân bừng tỉnh và ngộ ra rằng: ‘à thì ra chúng nó đã lừa chúng ta mấy chục năm trường’, ngay sau đó các ẩn sĩ khác cũng xuất hiện để đi theo sư khất thực, đoàn sư kéo dài đến mấy chục vị, kéo theo đó là mấy trăm tên Du tu bơ, Phây búc cơ, Tíc tóc cơ và hàng chục ngàn người dân ngưỡng mộ cung kính dâng lên thực phẩm, vải vụn, để đoàn sư độ nhật và nhặt nhạnh để làm thảo y làm cho ai nấy cũng đều mừng rỡ, bọn thảo dân thì hu ra chí chóe là nước Tận mình có dân chủ, tự do tôn giáo, ngôn luận hẳn hoi, còn bọn lu xu bu cầm cái điện thoại quay cờ líp thì phét lác rằng đội ngũ sai nha bộ Hình của xứ mình quả là tuyệt vời khi bảo vệ đoàn sư, giữ gìn an toàn giao thông các cái… (!)
Các chùa chiền làm kinh tài cho triều đinh thấy dân chúng quay xe không đến viếng nữa thì thất thu cho nên đã làm công văn hỏa tốc gửi về triều đình để xem liệu có biện pháp nào khả thi chứ cứ kéo dài tình trạng này thì không chóng thì chày có mà ăn cám. Ngay lập tức thái thượng hoàng Lú triệu hồi tể tướng 9 Rau Má và Tô Thịt Bò vào hội kiến vấn kế an dân, ngài Lú nói:
- Này các khanh, việc nhà sư khất thực đó làm kinh động quốc gia như thế là không được, vậy các khanh có cao kiến gì mau mau bẩm báo cho ta được thủng?
Tể tướng 9 Rau Má lên tiếng:
- Khải bẩm thái thượng hoàng, theo ngu kiến của hạ thần mình cần phải dẹp ngay và luôn, càng sớm càng tốt, chứ rủi mà tên sư đó hôm nào nổi hứng làm chính trị là toàn dân tin theo có mà khốn nạn cả lũ…
Tân vương Tô Thịt Bò tằng hắng:
- Bẩm Thái Thượng Hoàng, chỉ là một tên sư lang thang mà bọn thảo dân tin theo như thế thì lấy ai mà vinh danh bè lũ chúng ta, hơn nữa ở các xứ này đâu có thiếu Bồ Tát, chúng ta có Phật Quỷ Hồ này, chúng ta lại có Bồ Tát Đỗ Mười ních nem là Bồ Tát Đê Em này, nay ông sư đó được tôn là Bồ Tát thì lấy ai mà vinh danh các Bồ Tát của chúng ta, ai mà tụng Nam Mô Hồ Chiếu Manh Bù Tót nữa, cho nên theo ngu kiến của thần thì cần phải dẹp loạn sư này càng sớm càng tốt…
Đại vương Lú khẽ khàng:
- Việc này ta giao cho khanh, liệu mà làm cho khéo khéo, kẻo không bọn thế lực thù địch chúng nó lại vu… đúng cho chúng ta là phi dân chủ, phản nhân quyền, cái vụ mà khanh qua xứ người bắt tên phản chủ họ Trịnh về đây chúng nó còn ghim khanh đấy!
Được lời như cỡi tấm lòng, Tô Thịt Bò bốc máy gọi ngay về Cố Đô, chỉ trong một đêm bọn đầu trâu mặt ngựa kéo tới ầm ào như sôi túm tóc, à không, mấy sư… không có tóc cho nên… túm tay quăng lên xe cây chở đi mỗi người một hướng. Riêng nhà sư thì không thấy tăm hơi đâu cả…
Chỉ tội nhà sư, tuy tu hành theo chánh đạo nhưng lại không biết thời đại bây giờ là thời Mạt Pháp, quỷ sứ lên làm người, sư còn tin tưởng và cho chúng sinh biết rằng đây là thời “chánh Pháp”, cuối cùng nhà sư cũng đã hiểu được rằng Mạt Pháp và Chánh Pháp khác nhau như thế nào!
Bầu trời kinh thành sau khi Tô Thịt Bò phá tan đoàn sư đi khất thực bỗng nhiên tối sầm lại, giông gió tơi bời,Thiên Lôi vác búa ra nã ầm ầmi mấy trăm cú xuống bọn giết quỷ vương, thế nhưng bọn chúng đều trốn trong biệt phủ, biệt điện, uống sâm, ăn tổ yến cho nên chả có chết ma nào, trong màn mây đen kịt đó bỗng hiện lên rõ nét hình ảnh Hồ Quỷ Vương với âm thanh trầm bỗng:
- Tôi nói – Đồng bào đã tởn chưa?
Lạ thay cả một vùng đất hàng trăm triệu con người ai ai cũng nghe thấy, chỉ trừ 5 triệu bọn quỷ quan và 5 triệu gia quyến bọn chúng nó thì 90 triệu thảo dân đều ngửng mặt lên trời mà trả lời:
- Tởn rồi, tởn tới già!
Người Sài Gòn
Nhận xét
Đăng nhận xét