TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG 

ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM

 

Hoàng Trường Sa phụ trách

 
CÂU ĐỐI


Trật Đường Rầy viết về nhà văn nữ  Phạm Thị Hoài:
Vế  xuất: 

"Mắt nhìn  sống mũi ba phân rưỡi,  Đáy giếng ngó trời một tấc hai !" (TĐR)
 

Vế xuất: 

Thượng Đầu Dê Hạ Đầu Trâu, Dê với Trâu hỏi anh nào thấm mệt?
Nghệ thuật nói Nghệ Thuật mần, Nói và Mần chắc ai đã hơn ai ! (M-16)

 Bi kịch Lê Đình Kình:

- Thành tâm tin đảng trọn đời, chẳng biết thế thời khi… mãn cuộc !
- Dũng cảm giúp dân giữ đất, đâu ngờ đồng đảng quyết… phanh thây?  

(Hà Sĩ Phu)
(Nguồn: http://www.hasiphu.com/baivietmoi_230.html )
 

Vài câu đối khó :

(Nguồn: Câu Đối (Trần Bích San) http://viethocjournal.com/2019/06/cau-doi/)


Vế xuất: 

Da trắng vỗ bì bạch
Đoàn Thị Điểm ra cho Trạng Quỳnh đối

Da = Bì, trắng = bạch. Bì bạch cũng là da trắng. Vỗ bì bạch hiện lên hình ảnh và âm thanh của bàn tay vỗ lên da có nước khi tắm. 

Vế xuất:  

Cha con thày thuốc về quê, gánh một gánh hồi hương, phụ tử

Hồi hương = về quê; Phụ tử = cha con.  Cả 2 chữ còn là tên của hai vị thuốc Bắc.

Vế xuất:  

Gái tơ chỉ kén ngài quân tử

4 chữ: tơ, chỉ, kén, ngài đều có 2 nghĩa:
Tơ = tơ lụa/trẻ tuổi, non măng
Chỉ = sợi chỉ/chỉ thế mà thôi, không thể khác
Kén = cái kén nằm trong con nhộng/chọn lựa
Ngài = con tằm/lối xưng hô với người tôn quý
Vế xuất:  Cô Miên ngủ một mình
Cô = một mình, miên = ngủ. Cô miên = ngủ một mình.

Vế xuất:  

Hẹ cậu nghệ khóc gừng, rức lác láng giềng ỏm tỏi

Hẹ,  nghệ,  gừng,  giềng (riềng),  tỏi là tên mấy thứ rau củ dùng nấu nướng.



THƠ

 Tiền rừng, biển bạc mênh mông quá,
"Lũ cộng" tràn về phá nát tan.
Dân tình đói khổ than van khóc,
Chúng vẫn thờ ơ," lũ búa liềm".
"Đồng tâm đảng đỏ", thăm lăng b..ác.
Nước lũ tràn bờ, đảng chẳng lo,
Lo tranh cái ghế năm năm nữa.
Để phá " rừng chồi bán củi non".
(Hai Saigon)


CÚI..LÒN..TỰ DO !!!
Gian đẻng lanh-mưu học cúi mình (hcm) !
Đẻng dziên dzái-cống rảnh hổ khinh !
Dzứt-động tự do họ chó mực (hcm)!
Tam đen ngũ đỏ thấy cả kinh !
( Nina 2N)


Đà mú Việt cộng lưu manh,
Không gian không láo, không thành cộng nô.
Dân đen, ép cúi bắt lòn,
Qua Tàu khúm núm bú lon, bốn làn.
Đất dân, cưỡng chế cướp giành,
Quê cha đất mẹ đem dâng giặc Tàu!
(Việt Nhân)


Trần Tình
Từ buổi giặc về anh “phỏng giái”
Riêng phần em rịn rịn kinh niên
Lần đầu bán trinh lượng vàng tủi nhục
Nghìn lần sau thân rát buốt… kiếm tiền
Chị Phóng mập, chị Kim Ngân, Kim Tiến
Đám đĩ già đâu có khổ bằng em !
(Trật Đường Rầy)

 
Khệnh khạng bầy quan đỏ
Lom khom đám gái hồng
Quan bước chân loạng choạng
Gái chổng vú mông mừng !
(HTS)


Ôi thời đại gì mà như con két
Trang thơ tình chợt tàn tạ héo hon
Hoàng Trường Sa não nùng gieo vận Két !
Trật Đường Rầy nức nở với vần Lon !
(Trật Đường Rầy)

Cúi xuống nữa cúi tận cùng tới háng
Có thời nào chó má thế này không
Trên thảm lót nhuộm màu cờ máu tháng
Ngầng cao đầu rặt lũ ma cà bong
(Phó Thường Dân)


Đeo thòng lọng đỏ cứ tưởng sang,
Mặt vác lên trời nghênh ngang dáng.
Chân đạp cờ máu, tâm thờ hán(g),
Hồng nữ vệ binh, tay “cờ giặc“.
(Hai Saigon)


Nhắn Tuyên Giáo Việt Cộng
Cờ đỏ chúng mày bảo thiêng liêng
Bắt dân treo đỏ khắp mọi miền
Thế mà nó chỉ là nùi giẻ
Lót dép chúng mày nói chuyện riêng
Chắc chỉ đồ dơ mà cứ hốc
Nên mù không thấy, chuyện kia liền
Bà thề bà chửi cho đến chết
Cái lũ mù điên, rõ nhãn tiền.
(LMTT)


**

Hưởng ứng trang THƠ NHẠC tuần này tôi có vài ý kiến sau đây:
Trong vài bài trước, trong đó có bài "Những quan niệm khác nhau về Hồ Chí Minh" dưới phần còm, còm sỹ Việt Tự Do có họa lại bài của Hồ Chí Minh.

Đọc thơ của Hồ Chí Minh, ngay từ câu đầu tôi thấy khó chịu khi Hồ Chí Minh tự đem mình so sánh với người khác, mà người khác đó là Đức Thánh Trần Hưng Đạo - Vị anh hùng của dân tộc Việt Nam, cũng là vị anh hùng của thế giới. Một con đôm đốm trong bụi cỏ mà dám so sánh với ánh mặt trời.

Bác tôi, tôi bác cũng anh hùng,
Tôi, bác cùng chung nghiệp kiếm cung.
Bác thắng quân Nguyên thanh kiếm bạc,
Tôi trừ giặc Pháp ngọn cờ hồng.
Bác đưa một nước qua nô lệ
Tôi dắt năm châu đến đại đồng.
Bác có linh thiêng cười một tiếng
Mừng tôi cách mạng đã thành công


Bác tôi, tôi bác cũng anh hùng (theo tôi) thật trân tráo và trơ trẽn, không biết bài đó do ông (Hồ Chí Minh) tự làm hay lấy từ đâu đó, hoặc do ai đó làm hộ vì người vốn ma mãnh như ông thì khó mà tin được những gì ông nói, và kể cả những việc ông làm, như lấy bút hiệu Trần Dân Tiên để nói về mình, "Địa chủ ác ghê" lấy bút hiệu CB, "Ngục trung nhật ký" người ta nghi phần nhiều là thơ người khác nhưng ông đã đọc và phổ biến thì ông đã chịu lời và ý thơ này là của ông

Bài Viếng mộ Hưng Đạo Vương (cũng có tên Vịnh đền Kiếp Bạc)

1. Về hình thức bài thơ được sáng tác khá kỹ: Niêm, luật, bằng - trắc chặc chẽ, bốn câu Trạng (câu 3-4) Luận (câu 5-6) đối chỉnh.

2. Về nội dung: Như câu Phá vừa nói ở trên (Bác tôi, tôi bác cũng anh hùng) ông (Hồ Chí Minh) là phạm thượng.

- Hai câu Trạng 

Bác thắng quân Nguyên thanh kiếm bạc,
Tôi trừ giặc Pháp ngọn cờ hồng.

Giá như ông không "trừ giặc Pháp ngọn cờ hồng" thì không tốn xương máu và của cải của dân tôc.
Sau đệ nhị thế chiến, chế độ thuộc địa không còn nữa, Phi-luật-tân(Philipine), Mã Lai(Malaysia), Ấn Độ... họ có cờ hồng, cờ đỏ gì đâu, mà họ không tốn một giọt máu mà vẫn có độc lâp, thì đây chỉ là sự khoát lát.

- Hai câu Luận:

Bác đưa một nước qua nô lệ (câu 5)
Tôi dắt năm châu đến đại đồng.(câu 6)

Câu 5: Là việc có thật, không chỉ một lần mà đến ba lần (năm 1258, 1285 và cuối năm 1287) Đức Thánh Trần đã làm được điều đó.
Câu 6: Là việc tưởng tượng không bao giờ có, nếu có là ngày Tận Thế! Cái khoe khoan của người giàu tưởng tượng như ông chỉ là cách nói của kẻ thiếu nhân cách, vô liêm sỹ…

- Hai câu Kết:

Bác có linh thiêng cười một tiếng (câu 7)
Mừng tôi cách mạng đã thành công(câu 8)

Đây là giọng mỉa mai của kẻ vô thần (câu 7) đối với vị anh hùng dân tộc.
Câu 8 - Thành công ư? Ông làm tay sai cho Cộng Sản đệ tam quốc tế thì có thể gọi là thành công??? nhưng ông đem biển đảo của Cha Ông để đổi lấy vũ khí của Tàu Cộng để giết hại đồng bào Miền Nam, làm chết những đứa trẻ "Sinh Bắc Tử Nam" thì ông là một tội đồ. Một năm trước ngày ông chết, ông ra lệnh xua quân thảm sát đồng bào vô tội trong Tết Mậu Thân, lừa lọc, bất tín, vi phạm hưu chiến để giết được nhiều người thì ông là người vô nhân đạo.

Có lẽ đây là con người thật của ông:
Tội ác ông gieo quá hãi hùng
Sinh thời vô học bất khiêm cung
Lão gây quốc hận đầy xương trắng
Ông tắm dân oan ngập máu hồng
Nhận giặc làm cha mà "Ái Quốc"
Tham tiền bán đảo lại "Văn Đồng"
Tên ông di xú thiên vạn sử
Một kẻ tội đồ lại kể công


Đây là phần sáng tác nhân những ngày qua ở Việt Nam nhiều tai ương, bão lụt, chết chóc, dịch bệnh... nên cảm tác vài hàng

Đông dạ sầu ngâm
Đông về thêm nữa cảnh điêu tàn
Nước lũ trắng giăng, núi lỡ tràn
Dương Nội màn trời - quân địa tặc
Thủ Thiêm chiếu đất - lũ dân oan
Đón Tàu trở lại! Ôi ngu xuẩn
Bỏ nước ra đi thật bẽ bàng
Đại hội tưng bừng, dân ngơ ngác
Việt Nam vẫn phủ một màu tang
(Thangcuibapbrvt)

 

*****



TIẾU LÂM

 
Óc anh Ba

Hôm đó anh Ba dẫn Đoàn đại biểu Đảng Cộng sản Cuba đi viếng lăng Bác. Gần tới nơi thì anh Ba tinh mắt phát hiện ra một đống thằng nào mới bậy ra gần cửa Lăng. Hàng ngày anh Ba vẫn chịu khó tập thể dục thể thao, chạy nhảy bơi bắn anh Ba tập tuốt, nhưng có một môn giỏi hơn cả, ấy là môm ném đĩa. Rất bực mình vì một lũ cảnh vệ ăn hại, nhưng vốn nhanh trí, anh Ba lấy cái mũ kê-pi trên đầu, lia một phát, chụp ngay lấy cái chỗ cần che. Vậy là êm.

Cuộc viếng Lăng diễn ra bình thường, nhưng về đến nhà, anh Ba vẫn còn giận. Anh cho gọi thư ký lẫn cảnh vệ lên dặn: “Này, bất cứ ai hỏi thì cũng nói là tôi không có nhà nhé, kể cả điện thoại cũng vậy!”

Ngày hôm ấy không ai gặp được hay điện thoại được với anh Ba. Họ kêu ca với Bộ trưởng Nội vụ (tức là Bộ Công an). Sau khi suy nghĩ tính toán, Bộ trưởng Nội vụ đưa ra kết luận: “Chắc chắn anh Ba bị bọn bành trướng hay bọn đế quốc bắt cóc. Ngày hôm nay, trong lịch trình của anh không thấy ghi cuộc họp nào, hay tiếp khách nào.” Lệnh truyền xuống cho các Sở, Ty Công an trên toàn quốc phải xếp hết mọi việc lại để đi tìm anh Ba ngay lập tức. Đồng chí nào tìm ra anh Ba sẽ có thưởng to.

May sao vừa lúc đó, một chiến sĩ trẻ trong đội Cảnh vệ gác lăng phát hiện ra chiếc mũ của anh Ba và gọi thủ trưởng đến: “Anh Ba đã bị giết hại rồi! Đây là mũ của anh Ba, bọn chúng đã đánh anh Ba phọt óc ra rồi đây này!

 

-o-o-o-o-







 


Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 209