Nỗi buồn của một tang gia

Nỗi buồn của một tang gia: Đám Phùng



Phạm Minh Vũ

Nhanh thật, chết nhanh thật, mới đưa vào cấp cứu tối hôm trước không hiểu sao dùng mọi biện pháp cứu chữa tân tiến bậc nhất thế giới thế mà 3h sáng lão lăn đùng ra chết. Không trăng trối được gì với con cháu, chỉ kịp kêu lên “đừng chôn tao với người CS" (Ý nói đừng chôn ở cái nghĩa trang “Mắc dịch”. Ít ra, trư đại tướng giống với Phạm Xuân Ẩn là lúc chết không ưa gì bọn CS).
Coi bộ đại tướng Trư chết thế mà danh dự của cái xã Thạch Đà càng to thêm, mấy nay nghe tin ĐT Trư chết cả làng mừng rỡ, đứa xây đường, đứa xây tường bao quanh lăng, người ta tưởng cả Thạch Đà đang có hội hè gì đấy, ai cũng vui. Có người bảo chắc nhân cơ hội này quan xã lại vẽ dự án, xây đường gắn điện kiếm một mớ bỏ túi, chứ tụi nó thương mến gì thằng tướng tàu chết rấp ấy....



Cái chết kia đã làm cho nhiều người buồn lắm lắm. Nhất là Chị Phùng, chồng lăn đùng ra chết, chị quở sao lại chết bây giờ, chết thời dịch này thì thất thu lắm, người ta thấy Chị chạy Nam chạy Bắc cứu chữa chồng tưởng là thương yêu chồng, họ đâu biết chị sợ chết lúc này thì phúng điếu chẳng là bao. Quang Hải an ủi mẹ còn đưa ra ý tưởng táo bạo nên thắp nhang online nhận phúng điếu qua Momo, nhưng con dâu khuyên can sợ tiền chảy vào tài khoản Hải mang đem cho gái hết... nói chung chuyện phúng điếu làm cho cả gia đình đau đầu lắm.



Mà bối rối thật. Người chết, gia đình muốn làm lễ tang bình thường như các đồng chí khác, nhưng đảng không cho.
Nghĩ tới Trần tick xanh đám tang nghe đâu hơn 500 tỷ, Bà Phùng tức lão tóc bạc lắm, bả nghĩ chắc viện lý do chống dịch nên cấm đoán chứ dịch có gì ghê gớm đâu.
Tức mình bà Phùng nói với thằng Hải rằng : ổng là bố mày, chứ bố của trung ương đảng đâu mà họ muốn quyết sao thì quyết. Hải trấn an với Mẹ, thôi, dù gì bố chết rồi, bố là bộ mặt của đảng ta, nên đảng muốn làm gì thì làm thôi.
Trưa nay tại nhà tang lễ số 5, có lèo tèo vài người đến viếng, quan chức cấp cao nhân cơ hội dịch nên vắng mặt không ai thèm tới. Không phải vì dịch, mà chẳng ai ưa gì cái lão trư đại tướng vì hồi nó làm BT nó hách dịch, láo lếu thích nịnh cấp trên lại hóng hách đè nẹt bên dưới. Giờ tới đám ma không ai ngó ngàng.
Đám ma bắt đầu đưa...
Đám ma đưa đến đâu làm huyên náo đến đấy. Trẻ nhỏ người già ra chỉ chỏ, trong đoàn người ta nghe được một cụ già tóc bạc phơ, chống gậy ra hóng nói vọng vào đoàn đám ma, ối, thằng tướng tàu yêu tàu nó chết giờ nhìn vắng vẻ thế nhở?
Có bác trung niên háo hức chêm vào, cái thằng này sống thì đi cướp đất từ Nam tới Bắc, giờ chết đi cướp tới 2500m2 đất làm mả, mả chắc to ấy nhể...
Có cậu thanh niên lại đệm vào, nghe đâu nó bóc lột lính tráng làm phu không công cho cha con nhà nó ở cái công ty 319 ghê gớm lắm, cha con nhà nó ăn không chừa thứ gì... nó còn bắt lính đi làm kinh tế, ai đời đi lính tưởng cầm súng bảo vệ tổ quốc đâu không thấy toàn bán rau bán cá ngoài chợ không chứ đâu. Nay chết không ai tới đáng đời lắm.
Có một người đeo kiếng ra vẻ trí thức cũng không ngại nói rằng, nó làm BT nhưng lúc nào cũng luồn cúi trước giặc chứ có dám đánh đấm đâu, nghe đâu thời nó làm BT người TQ mua tới 162.000ha đất khắp cả nước, tướng gì nó tướng tàu thì có...
Có người bảo, cha nó chết con nó đại tá Hải lợn cũng ung thư, đúng là quả báo mà.
Cả phố khắp nơi nhao lên kể tội Trư đại tướng, chứ chẳng ai dành chút trân trọng với người đã khuất, ai cũng tố cáo thằng phản quốc bán nước nghe thật không còn giống cái buổi đưa ma, rùng rợn như phiên toà luận tội hơn.
Nghe não nề như thế, người chết trong quan tài nghe được có khi cũng muốn chết thêm lần nữa....

Phạm Minh Vũ
(15/09/2021)

(Một năm trước ....)



Nỗi buồn của một tang gia: Đám Phêu
Cả bệnh viện một lúc càng nhốn nháo, mọi biện pháp hạn chế vào khu VIP được thực hiện chỉnh chu, các cửa an ninh xiết chặt một khu vực làm ảnh hưởng đến cả cụ cả đang nằm phòng bên. Xe biển xanh biển đỏ thế là nối đuôi vào đổ kín cả bệnh viện, cảnh sát giao thông phong tỏa cả đường Trần Hưng Đạo để lấy chỗ để xe đang dồn dập, thậm chí xe nhiều tới nỗi đỗ luôn sang bên sân Tennis Phạm Ngũ Lão cách đó 2km. Qủa thực, rất lâu bệnh viện 108 có buổi xôm tụ như hôm nay, vậy là cụ Phêu xồm chết rồi. Các đồng chí các bộ ngành đến để nhìn mặt cụ lần cuối theo chủ trương của bí thư chi bộ, một cơ quan phải 7 người tới tỏ ra chia buồn với gia quyến, mặc dù không ai muốn làm việc trời ơi này.
Ông già chết nhanh thật, mới đưa vào cấp cứu hôm tối qua, sáng nay tỉnh dậy nói chuyện một lúc, tự nhiên lăn đùng ra chết, phòng cạnh bên cụ Phêu là cụ Cả cũng đang điều trị trong đợt tai biến năm ngoái ở xứ Giang Nam. Cụ Phêu xồm chết thế mà danh dự của cụ Cả lại càng to thêm, vì cái lẽ rất chính đáng là cụ Cả tính tham lam vốn dĩ trong máu, hễ chộp được ghế nào ngồi là cụ ngồi xổm, ai kêu cũng không xuống, vì lẽ đó mà cụ Cả mặc dù bệnh vẫn cố ngồi thêm cái ghế trưởng ban lễ tang, cụ như khoái cái danh dự ấy và có vẻ tự đắc lắm. Cụ triệu tập trung ương đảng 3 ngày 3 cuộc họp mà không thống nhất với cách thức tổ chức lễ tang, bàn cãi, lời to tiếng nhỏ, người ta thấy TW đảng chọi ly hất nước làm rộn cả văn phòng trung ương vì kẻ thì đồng ý tổ chức quốc tang, kẻ thì nói công lao của Phêu không có gì đặc sắc mà phải tổ chức. Sau đó, thấy để 3 ngày 3 đêm mà trung ương không thống nhất thế này thì không hay cho lắm, cụ cả quyết định xin ý kiến của bác Tập, và bác Tập chỉ đạo ‘’đồng chí ấy là một người bạn tốt, người đồng chí tốt của Đảng và nhân dân Trung hoa’’ ‘’Đồng chí ấy là một người cộng sản kiên trung, có công lao to lớn góp phần xây dựng tình hữu nghị giữa 2 đảng, nên làm quốc tang cho đồng chí ấy’’. Thế là xong, trung ương đảng hết bàn cãi, mặc dù nhiều kẻ bất bình cách thức tổ chức với Phêu, nhưng bác Tập chỉ đạo nên đều gật gù đồng ý.
Cái chết kia đã làm cho nhiều người sung sướng lắm. Chị Phêu ngẫm chắc chuyến này cũng được gần cả ngàn tỷ chứ không đùa, và chị Phêu cứ lẩm bẩm so sánh cái đám tang của tên Tiện Nhơn ở Saigon mà 98 tỷ, chẳng lẽ là tổng bí thư quốc tang mà không được một ngàn tỷ? Chị nghĩ đến cái quốc tang này to lắm, nó rôm rả lắm, người ta tới sẽ chia buồn mình cũng nở mày nở mặt thêm được tí.
Con trai cụ Phêu thì có lẽ là kẻ sướng nhất, vậy là lần mình có thể đứng đọc cho cả bàn dân thiên hạ về sự nghiệp của cha mình, có cả tề tựu bá quan văn võ triều đình lúc đó y tự đắc người chết có khi sẽ tự hào về mình lắm đây, y nghĩ thầm, biết đâu có một số em chân dài tới viếng, mình cũng ra oai rồi tranh thủ… biết đâu chừng.
Mà bối rối thật. Người chết, sau khi được đảng khám qua loa, đã được khâm niệm đến 3 ngày rồi, vậy mà chưa thấy trung ương đảng phát tang, mặc dầu mọi công việc cử hành tang lễ gia quyến đã chuẩn bị xong hết rồi, gia quyến lo lắng lắm, nhân dân cũng tỏ ra ngạc nhiên sao 3 ngày rồi mà chưa có phát tang, tức mình bà Phêu nói với thằng con trai rằng ổng là bố mày, chứ bố của trung ương đảng đâu mà họ muốn quyết thì quyết. Con trai bà Phêu xồm trấn an với mẹ, thôi, dù gì bố chết rồi, bố là bộ mặt của đảng ta, nên đảng muốn làm gì thì làm thôi.
Theo lệnh TW đảng, ngày mai là tổ chức tang lễ, mà hôm nay nhà xác bệnh viện 108 cũng đìu hiu không giống như mấy hôm trước, bà Phêu bên cái xác cụ Phêu xồm cũng chuẩn bị ra về nhà ngủ lấy tinh thần để mai rạng rỡ hơn khi tới đám tang của chồng, lúc bước ra khỏi phòng nhà xác, bà thấy một nhóm 5 người 4 đàn ông và một phụ nữ đang tiến vào chỗ bà, thì ra thằng Bình Minh, con ông Thạch dẫn một đám người tới xem mặt Phêu xồm lần cuối, người phụ nữ trạc tầm 50 nhưng nhìn vẫn tươi tắn, Minh chào bà rồi xin phép vào viếng cái xác đang ướp lạnh. Bà gật đầu, xong Minh quay qua nói tiếng gì nghe xì xào, ngộ nị gì với người tàu này, xong họ bước vào, bà Phêu không hiểu chuyện gì. Chỉ thấy có cậu thanh niên trạc ngoài 20 tuổi có nét giống cụ phêu xồm quá, bà Phêu nghĩ thầm rồi đi về nhà, rồi mang cái két sắt đựng tiền ra nhà tang lễ mà bỏ tiền phúng điếu.
Sáng hôm sau tại nhà tang lễ số 5, đúng 9 giờ thì truyền hình trực tiếp, mà giờ 7 giờ rồi vẫn chưa thấy ai ngoài đội lo tang lễ, cả đội đợi quan khách đến tranh thủ lấy con gà cúng đặt dư và chai rượu ra uống. bà Phêu thì chỉ đạo con trai giữ chặt cái chìa khóa két đựng tiền phúng điếu, một két sắt cao một thước năm tấc, rộng sáu tấc đặt bên sau cánh gà được bà Phêu đem đến từ hôm trước. Một lúc quan khách bắt đầu đến, cánh báo chí ùa vào, lễ tang được lo xong giờ chỉ tới phần viếng. Gia quyến ai vào vị trí nấy.
Đợi đúng 9 giờ, máy quay trực tiếp bắt đầu bấm, cả tang quyến chạy vào bên cạnh quan tài mà khóc sướt mướt. Vòng hoa đầu tiên đọc lên là Trung ương đảng, tổng bí thư, nhưng người lên thắp hương lại là Cậu 7 người Quảng nam. Năm nay dịch Vũ Hán to, nên ai đến dự tang đâu đâu cũng rọ mõm, thế mà lễ tang nhìn như thêm sang trọng, vì đến cái khẩu trang cũng màu đen, nhìn rất nghiêm trang, người chết trong quan tài cũng gật gù mà mỉm cười. Nếu không có cái đầu quẹo qua một bên thì chẳng ai nhận ra là thủ tướng, vì mõm bị bịt mất tiêu.
Vòng hoa thứ 2 dâng lên đại diện nhà nước, người ta vẫn thấy cậu 7, và đương nhiên đại diện chính phủ cũng là cậu 7. Ái chà chà, người ta bắt đầu xì xào to nhỏ, bên hữu anh 3X hỏi nhỏ anh Tư cụ tổng đâu? Tư đáp chắc cụ tiếp khách. Bên tả thì cụ Mượt chêm vào chắc chuẩn bị đốt lò rồi đấy mà. Cuộc bàn tán bắt đầu đi sang hướng rôm rả hơn khi anh Tư nói ái chà, người ta một đít 2 ghế, hôm nay chú 7 ngồi luôn 3 ghế, đứng trên bác 7 nghe được trong lòng cảm thấy sung sướng vô cùng.
Hôm nay chị Ngân lả lơi mặc bộ y phục màu đen, cái áo dài voan mỏng, lộ rõ trong có coóc-sê màu tím màu anh 7 thích, áo dài bó sát lộ rõ cả 3 vòng đến Ngọc Trinh cũng cảm thấy ngưỡng mộ, bộ áo dài 300 triệu chả không đẹp, bên dưới cũng có ai xì xào bàn tán, có ai đó nói vọng lên, có tay chặc lưỡi khen chị Ngân nay đẹp hơn cả Ngọc Trinh ấy chứ. Bị tiếng lả lơi, nên chị Ngân nay mặc luôn cả áo bó sát lộ rõ 3 vòng cho người ta thấy chị còn phơi phới chưa nếm trải mùi đời, chả thế mà lúc đứng dưới đợi kêu tên lên viếng, cụ Mượt người Tày còn liếc mắt đưa tình, chị Ngân cảm thấy phê pha, hớn hở, đá lông nheo tỏ ý chịu đèn với cụ Mượt là có ý định gì đó.
Ở dưới các bộ ban ngành, các bí thư chủ tịch tỉnh cả nước người ta tính cũng hơn một ngàn giai nhân quan khách, cái lạ là người ta thấy cứ mỗi ông bí thư, chủ tịch tỉnh, hay bộ trưởng cạnh bên là cô thư ký rất trẻ, chẳng ai thấy các ông đi cùng vợ mà toàn đi cùng thư ký, các đồng chí gặp nhau chào nhau vài câu ví dụ như là ‘rau sạch’’, hay là ‘’cỏ non’’ gì đó, rồi quay sang chim chuột nhau trong đám tang, làm người ta có cảm tưởng đây là buổi ‘’chợ tình’’ ở Sapa.
Sau khi xong phần viếng tang, bắt đầu tới nghi thức đọc điếu văn, bác 7 lên đọc, đến đoạn ‘’đồng chí là người cha mẫu mực, người lãnh đạo tài ba của đảng, được nhân dân yêu mến, là người cán bộ trong sạch, người chồng chung thủy’’... đoạn đó bị ngắt vì đám tang bắt đầu nhốn nhào to nhỏ, bà Phêu nói thằng con trai ‘’mày vào trong quan tài xem có mặt cha mày không, coi người ta có đọc nhầm văn điếu của ai không’’, lời qua tiếng lại một lúc to dần lên làm đám tang cũng rất nhộn nhịp, có người nói, bán nửa Thác Bản Giốc đất đai biển đảo cho Tàu thì nhân dân tàu yêu mến là phải, lại có người chêm thêm vào, cũng vì cái ‘’rùng mình’’ mà mất cả giang sơn, có người lại nói ‘’chung thủy gì lão ta, vì gái mà nhượng đất mà chung thủy cái gì?” Buổi điếu văn bị cắt ngang bởi trở thành cuộc tranh luận, có vài lính của cụ Phêu phản biện như buổi họp quốc hội rất xôm tụ, làm bác 7 đợi cả mấy tiếng đồng hồ tranh luận của các bên, khi không gian yên tĩnh mới đọc tiếp.
Đám ma đưa đến đâu làm huyên náo đến đấy. Cả một thành phố đã nhốn nháo lên khen đám ma to, đúng với ý muốn của bà Phêu. Thiên hạ chú ý đặc biệt vào những kiểu quần áo tang của tiệm may Âu hoá như bọn ‘’tư bản bóc lột’’, cái mà chủ trương đảng ta rất căm ghét, ngày xưa bị đấu tố là có tư tưởng vọng ngoại, tư sản, nhân dân đứng đầy đường bàn tán, có cô nông dân nói rằng không khéo, nếu là không khí thời cải cách ruộng đất thì ông bà này bị đấu tố vì địa chủ ấy chứ, có cụ già như là dân oan thì đáp lại chúng nó là địa chủ mà sao không bị đấu tố nhỉ, đảng nhà nước mà có chính sách đấy tôi đấu tố không từ một thằng quan tham cướp đất. Lại có đám trẻ cười chỉ chọc vào đám tang mà vui quá, sao toàn bịt mõm nhìn hài hước quá.
Có người còn nói, đám ma thằng bán nước sao lại to thế nhỉ. Người thì lại bảo, thằng mê gái tàu...!
Lại có bọn trẻ mặc áo đoàn thanh niên, bị bắt cầm ảnh đứng sáng giờ, vừa đói vừa khát và mệt, buột mồm nói quở người chết, ông chết sao không chết quách xó nào đi cho khỏe, tôi biết ông là ai đâu mà bố tôi bắt tôi đi ôm ảnh ông hả. Đoàn đưa ma cứ đi, mà không ai thấy bà Phêu và con trai đâu cả.. người ta tìm hoài không ai thấy.
Đám ma đến đâu thì ngoài đám thanh niên ôm ảnh ra, người ta thấy nhiều nhóm tụ tập cầm điện thoại quay, phát trực tiếp trên mạng xã hội khen là đám ma rất đẹp, nhân dân mặt ai cũng phấn khởi, họ mang bia ra đường đứng uống tưởng như Việt Nam vô địch bóng đá tới nơi.
Người ít nói nhất trong đám tang ấy có lẽ là cụ Đức Lương, tuổi chập chứng về trời, cụ chỉ mong ước đám tang mình sau này nó được hoành tráng thế này là ngậm cười nơi 18 tầng địa ngục rồi.
Đoạn không ai tìm bà Phêu và con trai, thì ra sau khi đám chuẩn bị đưa ma, bà Phêu và con trai bàn nhau ở lại đếm tiền, sau khi mở két ra, bà Phêu ngồi đếm một mình, con trai thì lên facebook xem ai thả haha để ghi vào sổ nhờ an ninh mạng xử lý, cu con trai cụ Phêu đếm và ghi, nào là Học giả Hoàng Dũng, nào là Lân Thắng… mà cậu con trai cụ Phêu nghĩ, đám này như đỉa, chặt đầu nó lại hóa thành 2. Ghi chưa xong thì nghe tiếng khóc của bà, con trai chạy vào thấy tiền vung vãi, bà Phêu nói té ra quốc tang mà chưa được chục tỷ, vậy là lỗ vốn rồi mày ơi, lỗ rồi thế là bà Phêu khóc.
Tiếng khóc ngày một to hơn, một lúc rên xiết hơn, vì nghĩ thằng ất ơ bí thư thành phố trong nam mẹ mất được cả trăm tỷ, thế mà tổng bí thư chẳng có ra cơm cháo gì, chị nói thằng con, mình phải làm sao mà người ta mới như thế chứ!
Bên ngoài, người ta nghe tiếng khóc tưởng bà thương chồng…

Phạm Minh Vũ
(15/08/2020)

Nhận xét

Bài được quan tâm