Trại Súc Vật: Cộng Đồng Chung Vận Mệnh

Trại Súc Vật: Cộng Đồng Chung Vận Mệnh

Trong “Trại súc vật” của George Orwell, khái niệm “một cộng đồng có chung vận mệnh” dưới chế độ của Napoléon đóng một vai trò quan trọng trong cả việc phát triển cốt truyện lẫn cấu trúc chủ đề của cuốn tiểu thuyết. Cụm từ này tóm tắt các chiến lược lôi kéo và tuyên truyền được sử dụng bởi Napoléon, con lợn tham lam bần tiện trở thành người lãnh đạo độc đoán của trang trại.
1. Mô tả về Chế độ của Napoléon:
Napoléon, một con lợn rừng Berkshire, tự nâng cấp mình lên với tư cách là người đồng lãnh đạo trang trại sau cuộc nổi dậy chống lại người trại chủ. Khi câu chuyện tiến triển, hắn ta củng cố quyền lực, cuối cùng trở thành nhà độc tài duy nhất. Hắn ta được đặc trưng bởi sự khôn ngoan, lập kế hoạch chiến lược và khao khát quyền lực một cách tàn bạo.
2. Thực hiện "Cộng đồng chung vận mệnh":
Khái niệm này, giống với ý tưởng về số phận tập thể, được Napoléon sử dụng để thao túng các loài động vật khác. Hắn ta sử dụng phương pháp tuyên truyền do Squealer, một con lợn với bản chất lưu manh sẵn có, truyền bá để thuyết phục các loài động vật rằng lợi ích của họ phù hợp với sự lãnh đạo của hắn ta. Quan điểm cho rằng tất cả các loài động vật đều có chung số phận dưới sự cai trị của hắn ta trở thành một phương pháp nhằm trấn áp sự bất đồng chính kiến và thống nhất trang trại dưới sự kiểm soát độc tài của hắn ta.
3. Phân tích:
- Lợi dụng các lý tưởng: Ban đầu, cuộc nổi loạn được thúc đẩy bởi cái gọi là “lý tưởng về bình đẳng và tự do”, được thể hiện trong Bảy Điều Răn. Tuy nhiên, Napoléon dần dần vo tròn bóp méo những nguyên tắc này, thuyết phục các loài động vật rằng số phận chung của chúng chỉ có thể đạt được nhờ sự lãnh đạo của hắn.
- Biện minh cho việc củng cố quyền lực: Bằng cách thúc đẩy ý tưởng về vận mệnh chung, Napoléon biện minh cho các biện pháp ngày càng độc tài của mình. Điều này bao gồm việc hành quyết những người bất đồng chính kiến, thay đổi các điều răn và thiết lập sự sùng bái cá nhân xung quanh anh ta.
- Trớ trêu và châm biếm: Orwell sử dụng sự xuyên tạc khái niệm về vận mệnh chung để châm biếm các chế độ toàn trị. Điều trớ trêu nằm ở chỗ số phận chung mà Napoléon hứa hẹn không dẫn đến tự do và bình đẳng mà dẫn đến áp bức và bất bình đẳng nhiều hơn, phản ánh sự thất bại của các phong trào cách mạng dẫn đến sự cai trị chuyên chế.
4. Kết luận:
Cụm từ "một cộng đồng chung vận mệnh" trong bối cảnh chế độ Napoléon trong "Trại súc vật" là một công cụ mạnh mẽ để độc quyền kiểm soát và thao túng. Orwell sử dụng chủ đề này để phê phán sự băng hoại của cái gọi là “lý tưởng cách mạng” và sự nguy hiểm của chủ nghĩa độc tài độc đảng. Cuốn tiểu thuyết cuối cùng đóng vai trò như một câu chuyện cảnh báo về sự nguy hiểm của quyền lực độc tài độc đảng và sự dễ dàng mà nó có thể làm hư hỏng và phản bội chính những cái gọi là “lý tưởng” mà nó vốn muốn đề cao.
Khi viết truyện "Trại súc vật", ý định của tác giả là minh họa sự nguy hiểm của chế độ độc tài toàn trị, được thể hiện qua nhân vật Napoléon. Con lợn rừng Berkshire này, kẻ lên nắm quyền nhờ lời hứa về sự bình đẳng và tự do, đại diện cho bản chất nguy hiểm của những kẻ độc tài lợi dụng những cái gọi là “lý tưởng cao cả” để thu lợi riêng.
Lời tuyên bố của Napoléon về “một cộng đồng có chung vận mệnh” là một kiệt tác của chế độ độc tài độc đảng chuyên chế đội lốt sự đoàn kết. Đó là một cụm từ lừa dối, một con sói đội lốt cừu, nhằm ru ngủ những con vật khác vào cảm giác an toàn và tình bạn thân thiết giả tạo. Bằng cách sử dụng lối hùng biện như vậy, Napoléon thực sự không phải để đoàn kết được trang trại mà là phá vỡ nó, áp đặt ý chí của mình thông qua sự sợ hãi và tuyên truyền bịp bợm.
Cụm từ “một cộng đồng có chung vận mệnh” này trở thành một công cụ để chinh phục. Nó được dùng để biện minh cho mọi hành vi sai trái, mọi sự phản bội, mọi sự thay đổi khỏi những nguyên tắc sáng lập của Trại Súc Vật. Những con vật, từng là đồng đội, trở thành nạn nhân dưới quyền của một kẻ chuyên quyền có ý đồ duy nhất là duy trì quyền lực của chính mình. Thủ đoạn này đặc biệt tàn ác vì nó làm hư hỏng khát vọng cao cả của những loài động vật tìm kiếm tự do và bình đẳng. Nó biến giấc mơ tập thể thành cơn ác mộng của sự cai trị toàn trị.
Sự lên án của tác giả đối với chế độ Napoléon là rõ ràng. Nó là lời cảnh báo về việc quyền lực độc tài độc đảng có thể bị tha hóa dễ dàng như thế nào, tự do có thể bị xói mòn nhanh chóng như thế nào và ngay cả những cái gọi là “cuộc cách mạng” chính đáng nhất cũng có thể trở thành nạn nhân của sự quyến rũ của chế độ chuyên chế. Bi kịch của "Trại súc vật" không chỉ là sự trỗi dậy của Napoléon, mà còn là cách hắn ta che đậy chủ nghĩa độc đoán của mình dưới chiêu bài chia sẻ số phận, dẫn dắt các loài động vật rời xa giấc mơ bình đẳng để trở thành hiện thực của sự áp bức và nô dịch.

Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 209