Tạp chí Playboy phỏng vấn Donald Trump



 TRẦN QUỐC VIỆT dịch


Ngày 1 tháng Ba, 1990  


Playboy: Ông trả lời sao khi người ta cho là ông phô trương, đầy bản ngã và là biểu tượng tham lam của thập niên tám mươi?

 

Trump: Người giàu chắc chắn không thích tôi rồi, nhưng người lao động thích tôi vì họ biết tôi đã làm việc siêng năng và đã không thừa hưởng những gì tôi đã làm nên. Này, tôi tự làm ra của cải thì tôi có quyền làm những gì tôi muốn với của cải của tôi chứ.

 

Playboy: Ông có cảm thấy xấu hổ khi khoe khoang của cải trong lúc ngoài phố vẫn còn rất nhiều cảnh nghèo khổ?

 

Trump: Khoe khoang của cải vẫn luôn luôn có từ xưa đến nay và từ nay về sau vẫn sẽ luôn luôn có sự khoe khoang ấy, cho tới lúc có suy thoái, mà sẽ luôn luôn có. Thực ra, khoe khoang cũng có cái hay. Nó cho người ta thấy anh có thể thành công. Nó cho anh thấy một cách sống...Điều rất quan trọng là người ta khao khát thành công, Cách duy nhất ta có thể thành công là nếu ta nhìn người khác thành công.

 

 

Playboy: Calvin Klein, người không có đến một phần nhỏ của cải của ông, đã thường nói ông ta cảm thấy có tội về của cải của ông ta. Ông cảm thấy có tội không?

Trump: Đấy chẳng phải là quan trọng nhất, nhưng tôi thực sự cảm thấy có tội.

Playboy: Ông có vẻ chẳng cảm thấy có tội gì.

Trump: Tôi quả thật có cảm giác có tội. Tôi sống giàu sang và thích cuộc sống như thế, tôi biết nhiều người khác không sống giàu sang cho lắm. Tôi thật sự có ý thức xã hội. Tôi đang lập ra một tổ chức tài trợ; tôi cho đi nhiều tiền và tôi nghĩ người ta tôn trọng điều ấy. Sự thật là công ty lớn này do chính tôi xây dựng nên- người lao động tôn trọng điều ấy; nhưng những người ở tầng lớp trên lại không thích. Họ chỉ thích bản thân họ.

Playboy: Ông có thấy ông tham lam không?

Trump: Tôi không nghĩ tôi tham lam. Nếu như tôi tham lam, tôi sẽ không cho các hội từ thiện. Tôi quản lý nhà trượt băng công cộng Wollman ở thành phố New York mà chẳng có tiền bạc gì và tôi cho tiền nhuận bút từ sách của tôi. Mỗi năm tôi đều cho từ thiện hàng triệu đô la...

Playboy: Chính xác là ông thỏa mãn gì sau khi hoàn tất một việc mua bán?

Trump: Tôi thích quá trình sáng tạo. Tôi làm điều tôi làm hoàn toàn vì thích thú. Hy vọng là không ai làm điều ấy tốt hơn. Hoàn tất một thương vụ lớn có cái đẹp của nó. Nó là tấm vải toan của tôi. Và tôi thích vẽ trên vải ấy.

Tôi thích thử thách ấy và thích kể chuyện về con của người thợ mỏ than. Người thợ mỏ than bị bệnh phổi đen, con ông cũng bị, rồi đến cháu ông. Nếu như tôi là con của người thợ mỏ, tôi sẽ bỏ mấy cái mỏ chết tiệt ấy mà đi. Nhưng hầu hết mọi người đều không có trí tưởng tượng- hay bất kỳ cái gì đấy- để rời bỏ mỏ của họ. Họ không có “nó”.

Playboy: Cái gì thế?

 

Trump: "Nó" là tài năng trở thành một người khởi nghiệp thương mại, một vận động viên lớn, một nhà văn lớn. Anh hoặc sinh ra với tài năng hoặc là anh không có tài năng.. Tài năng có thể trau dồi, hoàn thiện hay bỏ phí...

Playboy: Ông rõ ràng có nhiều tự tin. Ông dùng tự tin ấy như thế nào trong việc thương lượng thương mại?

Trump: Tôi tin vào sự suy nghĩ tích cực, nhưng tôi cũng tin vào sức mạnh của sự suy nghĩ tiêu cực. Anh nên chuẩn bị cho điều xấu nhất. Nếu tôi ký kết làm ăn, tôi muốn biết nó sẽ xấu tới mức nào nếu mọi thứ không thành công thay vì nó sẽ tốt tới mức nào. Tôi có cách nhìn tích cực, nhưng không may tôi cũng hay hoài nghi. Cho nên nếu tất cả những điều xấu xảy đến thì chiến lược đối phó của tôi sẽ là gì? Hay tôi có muốn rơi vào hoàn cảnh ấy không? Nếu tôi không muốn, tôi không ký. Thái độ của tôi là tập trung vào  mặt bất lợi vì mặt thuận lợi sẽ luôn luôn tự lo cho nó. Nếu thương vụ sẽ rất tốt đẹp, nó chỉ là vấn đề là tôi sẽ kiếm được bao nhiêu thôi?

Playboy: Ông sẵn sàng đẩy đối thủ của ông bao xa?

Trump: Tôi sẽ đòi hỏi bất kỳ cái gì tôi có thể đòi hỏi được. Khi anh làm ăn, anh đưa họ đến chỗ sắp làm cho họ gục nhưng không làm cho họ gục, tới mức tối đa mà đầu óc của họ có thể đối phó-nhưng không làm cho họ gục. Đó là dấu hiệu của một doanh nhân tốt: người nào khác sẽ đưa họ đi quá điểm làm cho gục thêm mười lăm bước nữa.

Playboy: Chuyện gì xảy ra nếu việc ông thúc đẩy họ sẽ dẫn đến việc không thể nào thương lượng nữa?

Trump: Như vậy tôi đã đẩy họ quá xa. Nếu vậy tôi đã phạm sai lầm. Nhưng tôi không phạm sai lầm. Tôi đẩy họ tới mức xa nhất mà họ có thể chịu được và tôi được nhiều hơn họ trong cuộc thương lượng mua bán.

Playboy: Một khía cạnh khác của việc thương lượng mua bán của ông là cách ông đối phó với truyền thông. Ông đã ngăn cản thành công việc trình chiếu phim tư liệu truyền hình chỉ trích ông nặng nề mà được tài trợ bởi khắc tinh chính của ông, Leonard Stern ( thương gia và nhà xuất bản ở New York). Ông cũng tuyên bố ông thắng ông ta?

Trump: Đúng, toàn thắng. Nhưng tôi không muốn nghĩ về chiến thắng hay thất bại.

Playboy: Ông nói nghe có vẻ hào hiệp, nhưng thực ra người ta biết là ông trả thù những ai mà ông nghĩ đã cố lừa dối ông.

Trump: Tôi nghĩ, tôi công bằng, không cứng rắn, trong thương mại. Nhưng nếu ai đấy cố gắng đối xử bất công với tôi, tôi chống trả quyết liệt hơn ai hết. Khi ai đấy tìm cách hại anh hay gia đình anh, anh có quyền tuyệt đối chống trả lại.

Playboy: Ông ghét Stern?

 

Trump: Không, đối với tôi Stern chẳng là gì cả. Ông ta rõ ràng ghét tôi đến mức bỏ ra gần triệu đô la để cố gắng làm phim tư liệu tiêu cực.

 

Playboy: Khi ông lớn lên ở Queens, cha ông được cho là một người đốc công khe khắt. Người ta đồn đoán rằng cha ông đã khiến cho ông có mặc cảm bất tài. Đúng không?

Trump: Điều đó sai một trăm phần trăm. Cha tôi luôn luôn nghĩ rất tốt về tôi. Ông rất thương yêu tôi và tôi luôn luôn biết tình thương ông dành cho tôi. Nhưng tôi muốn chứng tỏ với cha tôi và những người khác rằng tôi có khả năng tự mình thành đạt.

Playboy: Ông thường nói rằng lúc ông còn niên thiếu cha ông đã bắt ông đi làm để dạy cho ông biết giá trị của đồng tiền.

Trump: Cha tôi chưa bao giờ bắt tôi đi làm cả. Hồi nhỏ tôi thích đi làm vào mùa hè. Tôi không hiểu những thiếu niên ngày nay cứ ngồi nhà xem truyền hình suốt ngày. Lòng ham muốn cạnh tranh của chúng ở đâu? Làm việc có trong máu của tôi.

Playboy: Tuy nhiên, cha ông là một người cứng cỏi, phải không?

Trump: Cha tôi là người mạnh mẽ, nghiêm khắc, hạng người rất thực tế và thẳng thắn, nhưng ông không đánh tôi. Cũng không phải những gì ông từng nói với chúng tôi. Ông dạy con qua cách ăn ở chứ không bằng roi vọt. Hơn nữa ông không bao giờ khiến tôi sợ hãi hay hăm dọa tôi.

Playboy: Fred, anh của ông, người chết vì bệnh tim do nghiện rượu nặng, đã trải qua một thời gian khó khăn hơn, phải không?

Trump: Cùng một môi trường nhưng nó sẽ ảnh hưởng hoàn toàn khác nhau đến từng đứa trẻ khác nhau. Môi trường gia đình chúng tôi, tức sự cạnh tranh, đã ảnh hưởng tiêu cực đến Fred. Thật khó cho anh tôi được hun đúc nên trong một môi trường rất khó khăn, và tôi nghĩ nó có hại cho ông.

Tôi rất gần gũi với anh tôi nên thật buồn khi anh tôi mất... hoàn cảnh khó khăn nhất tôi từng trải qua...

Playboy: Ông học được gì từ kinh nghiệm của anh ông?

Trump: ( ngập ngừng ) Chưa từng có ai hỏi tôi như thế.Nhưng cái chết của anh tôi ảnh hưởng mọi thứ đến sau cái chết ấy...Tôi thường xuyên nghĩ rằng tôi không bao giờ thật sự cảm ơn anh tôi về cái chết. Anh tôi là người con đầu tiên trong gia đình Trump vào đời, và tôi trong tiềm thức của mình tôi vẫn theo dõi những hoạt động của anh tôi.

Playboy: Và bài học nào ở đây ?


Trump: Tôi thấy người ta lợi dụng Fred cho nên tôi học được bài học là luôn luôn đề cao cảnh giác một trăm phần trăm, ngược lại anh tôi thì không như thế. Anh tôi thực sự chẳng tin có lý do gì để đề phòng cả, và đấy là một sai lầm chết người trong đời.Người đời thường dễ tin quá. Tôi là người cực kỳ không dễ tin tí nào. Tự nhiên tôi lúc nào cũng xét người; dù hay dở thế nào chăng nữa, cách sống của tôi là như vậy.

 

Playboy: Tại sao?

 

Trump: Tôi rất không tin người; đó là bản năng sinh tồn đang hoạt động. Tôi tin, không may là ai cũng vì lợi riêng của mình. Vào lúc này nhiều người lợi dụng những người giống như tôi. Liệu điện thoại có ngừng reo, liệu những kẻ nịnh bợ biến mất nếu mọi thứ  diễn ra không tốt chăng?

 

Tôi thích thử thách tình bạn...Đối với tôi mọi sự trong đời đều là trò chơi tâm lý, một loạt những thử thách mà anh hoặc là đối phó được hay không.Tôi luôn luôn thử thách những người làm việc cho tôi.

 

Playboy: Bằng cách nào?

 

Trump: Tôi cho người đến gặp những nhân viên mua hàng của tôi để thử lòng trung thực của họ bằng cách cho họ những chuyến du lịch và những thứ khác. Tôi đã ngạc nhiên rằng những người tưởng chừng như ít chấp nhận nhất chuyến du lịch từ nhà thầu lại chấp nhận còn những người tưởng chừng như chấp nhận nhất lại từ chối. Cho nên anh có thể không bao giờ biết được lòng người cho tới lúc anh thử họ; loài người khiến ta thú vị là ở chỗ đấy. Cho nên đối với tôi trong gian nan hoạn nạn tình bạn chỉ mới thật sự thử thách.

 

Bản tính tôi hay nghi ngờ nhiều người.  Tính nghi ngờ ấy chẳng phải là điều gì đấy tiêu cực  trong đời tôi mà là điều tích cực. Playboy sẽ chẳng phỏng vấn tôi ngày hôm nay nếu như tôi không phải là một người yếm thế. Cho nên tôi học được điều ấy từ Fred, và tôi nợ anh tôi nhiều...Cuối cùng anh tôi có thể biết đâu là người hạnh phúc, nhưng mọi sự chỉ diễn ra một cách không hạnh phúc.

 

Playboy: Cái tôi thuần tuý đóng vai trò lớn như thế nào trong việc làm ăn và  niềm vui danh tiếng của ông?

Trump: Mỗi người thành công đều có cái tôi rất lớn.

Playboy: Mỗi người thành công? Mẹ Teresa? Chúa Jesus?

Trump: Anh không bao giờ hiểu những cái tôi còn lớn hơn rất nhiều.

Playboy: Còn Đức Giáo Hoàng?

Trump: Chắc chắn rồi. Chả có gì sai với cái tôi cả. Người ta cần cái tôi, tất cả các nước cần cái tôi. Tôi nghĩ nước ta lại cần nhiều cái tôi hơn nữa, vì nước ta bị cái gọi là các nước đồng minh của ta, chẳng hạn như Nhật, Tây Đức, Ả Rập Saudi, Nam Hàn, vân vân  lừa gạt rất tàn tệ. Cái tôi của họ thật ra còn vượt quá cái tôi của nước này nữa , vì họ nắm được cái máy phát tiền lớn nhất từng được chế tạo ra và cái máy đó đang nằm chình ình trên lưng chúng ta. Các sản phẩm của họ tốt hơn nhiều vì họ có rất nhiều tài trợ.

Cả thế giới cười vào mặt người Mỹ chúng ta vì mỗi năm chúng ta mất một trăm năm mươi tỷ đô la liên tục trong nhiều năm để bảo vệ không công cho các quốc gia giàu có, các quốc gia mà sẽ bị xóa sổ trên bản đồ thế giới trong khoảng chừng mười lăm phút nếu như không có chúng ta. “Đồng minh” của chúng ta kiếm được hàng tỷ đô la do lừa gạt chúng ta.

Playboy: Ông có ý  kiến như thế nào về sự ưu việt về kinh tế của Nhật Bản?

 

Trump: Nhật Bản hiện nay mua hầu như bảy mươi phần trăm lượng dầu của nó từ Vịnh Ba Tư, rồi nhờ các các tàu khu trục, tàu chiến, trực thăng, người nhái của chúng ta dẫn các tàu chở dầu trở về Nhật. Rồi khi họ lái tàu về nước, họ cho dầu để chạy các nhà máy của họ để họ có thể đánh gục General Motors, Chrysler và  Ford. Việc họ công khai bòn rút tiền bạc chúng ta là một sự sỉ nhục. Tại sao họ không trả tiền cho chúng ta? Người Nhật tâng bốc chúng ta, họ cúi đầu trước chúng ta, họ khen chúng ta rất cao thượng để rồi họ móc túi chúng ta. Chúng ta mất hàng trăm tỷ đô la mỗi năm mà họ còn cười chúng ta là ngu ngốc nữa.


Người Nhật có những nhà khoa học giỏi để chế tạo ra những đầu máy VCR còn chúng ta có những nhà khoa học giỏi chế tạo ra hỏa tiễn để chúng ta có thể bảo vệ Nhật. Tại sao họ không trả lại tiền chi phí cho chúng ta? Người Nhật còn bòn rút chúng ta hai lần, mưu mẹo thấy rõ: trước tiên họ lấy tất cả tiền bạc chúng ta bằng hàng hoá tiêu dùng của họ, rồi họ mang tiền trở lại để mua toàn bộ khu Manhattan. Vì vậy chúng ta thua cả hai đầu.

 

Playboy: Ông chống lại việc người Nhật mua bất động sản ở Mỹ chăng?

 

Trump: Tôi rất tôn trọng dân Nhật, và tôi có nhiều bạn thân là người Nhật. Nhưng này, nếu anh muốn mở công việc kinh doanh ở Nhật, thì chúc anh may mắn nhé. Hầu như ta không thể nào làm ăn kinh doanh ở Nhật. Nhưng người Nhật lại có thể mua các toà nhà của chúng ta, mua các hãng đầu tư và tài chính hàng đầu của chúng ta, và hầu như không có gì cản họ nổi. Sự thật là đấu giá một toà nhà ở New York là một việc làm vô ích, vì người Nhật sẽ trả giá còn cao hơn giá trị thực của nó chỉ để hớt tay trên chúng ta. Họ muốn bá chủ khu Manhattan.


Tất nhiên, tôi thậm chí chẳng nên than phiền chuyện này, vì tôi là một trong những người thu lợi lớn trong chuyện mua bán này. Nếu như tôi từng muốn bán bất kỳ động sản nào của tôi, tôi sẽ có cơ hội bán rất nhiều. Những chuyện như thế là chuyện rất xấu hổ! Tôi ghi nhận công trạng lớn của người Nhật và những người lãnh đạo của họ, vì họ đã khiến cho các nhà lãnh của chúng ta trông quá tầm thường.

 

Playboy: Mới đây người ta hỏi một nhóm du khách đến New York là còn có gì họ muốn mua nữa. Họ đáp: khăn tắm.

 

Trump: Mua bán như vậy cũng công bằng thôi: họ mua khăn tắm của ta còn ta mua xe hơi của họ. Tôi thấy mua bán thế chẳng hay ho gì. Họ hoàn toàn thông minh hơn các chính trị gia Mỹ; họ chẳng tôn trọng gì ta, vì họ ăn bám ta. Tất nhiên, không chỉ người Nhật hay người Châu Âu mà còn người Ả Rập Saudi, người Kuwait đều lợi dụng chúng ta.

 

Playboy: Ông đã đăng quảng cáo cả trang lớn không những bàn về ngoại thương Mỹ mà còn kêu gọi cả án tử hình trên vài tờ báo chính trong nước. Tại sao?

 

Trump: Vì tôi ghét thấy quốc gia này bị tiêu vong. Chúng ta bị cả thế giới cười chê. Để mang lại luật pháp và trật tự cho các thành phố chúng ta, chúng ta cần án tử hình và quyền lực phải trao lại cho cảnh sát. Sau khi đăng quảng cáo, tôi nhận được mười lăm ngàn lá thư bày tỏ ủng hộ án tử hình. Tôi chỉ nhận mười lá thư không ủng hộ hay hơi không ủng hộ án tử hình.

 

Playboy: Ông tin mạng đổi mạng ư?

 

Trump: Khi một ai giết người lạnh lùng, hắn nên trả giá để làm gương. Không ai có thể cho rằng án từ hình không làm chùn tay tội phạm. Hoặc là mau mau lập lại án tử hình hay là xã hội sẽ thối rữa. Nó đang thối rữa.

 

Playboy: Mặt khác, cách đây vài năm, ông được mời đến để bàn chuyện xây dựng một khách sạn sang trọng ở Mạc Tư Khoa. Chuyến đi đến Mạc Tư Khoa  của ông thế nào?

 

Trump: Chuyến đi của tôi diễn ra không lâu sau khi chiếc máy bay Nam Hàn bị bắn hạ trên không phận Nga. Tôi đang ở trên máy bay của tôi thì phi công của tôi tuyên bố, “ Chúng ta bây giờ đang bay trên không phận Liên Xô,” tôi thầm nghĩ, tại sao mình lại ở đây?


Rồi tôi nhìn ra cửa sổ thấy hai máy bay chiến đấu Nga...Về sau tôi mới biết họ dẫn đường cho chúng tôi vào. Tôi đã đòi cho bằng được có hai đại tá Nga bay cùng với tôi-tôi cảm thấy an toàn hơn, vì viên phi công của tôi không nói tiếng Anh giỏi lắm, đấy là nói một cách lịch sự, và vì tôi không muốn có vấn đề với điện đàm.

 

Playboy: Khi ông đến Mạc Tư Khoa,  công việc thương lượng diễn ra như thế nào?

 


Trump: Tôi bảo họ, “ Các ông có một vấn đề căn bản. Liên quan đến bất động sản thì ta không thể nào có quyền sở hữu đất đai ở Nga, vì chính quyền làm chủ tất cả các đất đai. Nguồn tài trợ  nào các ông sẽ  tìm được cho toà nhà mà đất của nó lại thuộc quyền sở hữu của nhà nước chết tiệt ấy?”

 

Họ nói, “ Ông Trump, không sao đâu. Chúng tôi sẽ nghĩ ra một hợp đồng cho thuê.”

 

Tôi nói, “ Tôi muốn làm chủ chứ không muốn thuê.”

 

Họ đưa ra giải pháp: “ Ông Trump, chúng tôi lập ra ủy ban gồm có mười người, trong đó bảy người Nga và ba người đại diện của ông, và mọi bất đồng sẽ giải quyết theo cách này.”

 

Tôi nghĩ bụng, vô lý, bảy chọi ba-chả lẽ ở đây chúng ta làm ăn trong thế giới hoang đường hay sao?

 

Playboy: Còn những ấn tượng khác của ông về Liên Xô thì sao?

 

Trump: Tôi chẳng có ấn tượng gì hết. Chế độ của họ là một thảm họa. Chẳng bao lâu anh sẽ thấy một cuộc cách mạng ở đấy, các dấu hiệu đều có sẵn với các cuộc biểu tình và đình công. Tình hình ở Nga không còn kiểm soát được nữa và ban lãnh đạo biết điều ấy. Đó là vấn đề của tôi với Gorbachev. Không đủ mạnh tay.

 

Playboy: Ông muốn nói phải mạnh tay như Trung Quốc chăng?

 

Trump: Khi sinh viên đổ vào Quảng trường Thiên An Môn cũng là lúc chính quyền Trung Quốc hầu như đã không còn có cơ hội nữa. Rồi họ độc ác, họ xấu xa, nhưng họ đã trấn áp Thiên An Môn bằng sức mạnh. Điều đó cho anh thấy quyền lực của sức mạnh. Còn nước ta hiện nay bị cho là yếu đuối...đang bị cả thế giới coi chẳng ra gì.

 

PlayboyTại sao Gorbachev lại không mạnh tay?

 

Trump: Tôi tiên đoán ông ta sẽ bị lật đổ, vì ông ta đã chứng tỏ quá yếu. Bất ngờ là chính lần đầu tiên có những cuộc đình công của thợ mỏ than rồi xung đột nổ ra khắp nơi- mà chung cuộc sẽ đưa đến cuộc cách mạng bạo lực. Tuy nhiên người ta khen ngợi Gorbachev là nhà lãnh đạo tuyệt vời-và chúng ta nên tiếp tục ghi nhận công trạng của ông ta vì ông ta đang hủy diệt Liên Xô. Nhưng việc ông ta nhượng bộ một chút sẽ khiến cho ông ta và tất cả bạn bè mất đi điều họ quý giá nhất-đó là chức vụ của họ.

 

Playboy: Bên cạnh giao dịch bất động sản, ông còn gặp gỡ các quan chức cấp cao của Liên Xô để thương lượng về những giao dịch làm ăn tiềm tàng, ông có ấn tượng gì ở họ?

 

Trump: Nói chung, những người này cứng rắn hơn và thông minh hơn rất nhiều các dân biểu nước ta. Trong nước ta cũng có những người thông minh không kém, nhưng tiếc thay họ không phải là những viên chức được bầu lên. Chúng ta vẫn còn bị coi thường mà bắt đầu từ thời chính quyền Carter, khi trực thăng đụng nhau ở Iran.

 

Đó là biểu tượng của Carter. Nói tóm lại, ông ta được đưa ra khỏi cuộc đua, phải thở oxy. Tôi không muốn tổng thống của tôi phải bị đưa ra khỏi đường đua. Tôi không muốn tổng thống của tôi đáp xuống đất Áo để rồi té xuống cầu thang máy bay của ông. Nhiều tổng thống chúng ta đã thủ dâm kinh khủng. Chúng ta cần phải cứng rắn.

 

Playboy: Một từ ông rất thích dùng là cứng rắn. Vậy theo ông thế nào là cứng rắn?

 

Trump: Cứng rắn là về mặt tinh thần có khả năng thắng những trận chiến chống lại đối thủ và thắng với nụ cười nở trên môi. Cứng rắn là thắng có bài bản.

 

Playboy: Đôi khi ông có vẻ như là một ứng cử viên tổng thống khích động cử tri.

 

Trump: Tôi không muốn làm tổng thống. Tôi sẽ giúp nhiều người qua tổ chức từ thiện của tôi-vì tôi không phải là kẻ đứng núi này trông núi nọ.

 

Playboy: Nhưng nếu  như núi nọ quả thật tốt đẹp hơn núi này thì ông nghĩ đảng chính trị nào ông sẽ thoải mái hơn?

 

Trump: Nếu như tôi ra tranh cử, tôi sẽ dễ thắng hơn với tư cách đảng viên Đảng Dân Chủ hơn là với tư cách đảng viên Đảng Cộng Hòa-và đó chẳng phải vì tôi sẽ cấp tiến hơn, vì tôi bảo thủ. Nhưng người lao động sẽ bầu tôi. Họ thích tôi. Khi tôi bước đi trên phố, những tài xế tắc xi bắt đầu la to lên qua cửa xe. 

 

Playboy: Một ván cờ khác: Điều đầu tiên Tổng Thống Trump sẽ làm khi bước vào Phòng Bầu dục?

 

Trump: Nhiều thứ. Lúc đó thái độ phổ biến nhất là thái độ cứng rắn.Tôi sẽ đánh thuế trên mỗi chiếc Mercedes-Benz lăn bánh vào nước Mỹ và đánh thuế vào tất cả các sản phẩm Nhật Bản, rồi chúng ta sẽ có những đồng minh tuyệt vời trở lại.

 

Playboy: Liệu ông có thể giải cứu những con tin còn lại ở Lebanon?

 

Trump:  Thứ nhất, trong hầu như tất cả các trường hợp, Chính quyền chúng ta đều đã bảo các con tin là không nên có mặt ở đấy. Nếu một người quyết định trở thành giáo sư ở Trường Đại học Beirut, khi ông ta đã được bảo là không nên có mặt ở đấy, rồi ông ta bị bắt.

Playboy: Nói vậy chẳng lẽ ông ta thật đáng trách sao?

Trump: Anh cảm thấy rất tội nghiệp cho ông ta, nhưng anh không thể nào đặt cơ sở chính sách đối ngoại vào việc ông ta bị bắt được. Tuy nói vậy, nhưng khi chúng giết Đại tá Higgins của chúng ta, tôi sẽ trả đũa bằng quân sự ngay lập tức. Tôi sẽ đánh vào cái gì đó huyết mạch của chúng. Và đánh thật nặng. Còn trong các trường hợp khác, tôi sẽ báo cho bọn bắt cóc con tin biết rằng chúng có một tuần để thả con tin. Sau tuần lễ ấy, mọi sự đều có thể xảy ra.  Hãy tin tôi đi, anh sẽ không còn có con tin nào bị bắt nữa. Yếu đuối mới luôn luôn gây ra bao vấn đề.

Playboy: Ông nghĩ George Bush nhu nhược?

Trump: Tôi rất thích George Bush và ủng hộ ông ấy và sẽ luôn luôn ủng hộ ông ấy. Nhưng tôi không đồng ý với ông ấy khi ông ấy nói về một nước Mỹ hiền lành hơn và bao dung hơn. Tôi nghĩ nếu nước này mà trở nên hiền lành hơn hay bao dung hơn một chút nào thì nước này đúng là sẽ không còn tồn tại nữa. Tôi nghĩ giá như chúng ta có những người trong giới thương mại-những Carl Icahn, những Ross Perot-thương lượng nhiều chính sách đối ngoại của chúng ta thì chúng ta được cả thế giới tôn trọng.

Playboy: Lập trường của Tổng thống Trump về tội ác sẽ như thế nào?

Trump: Tôi thấy những giá trị của nước này theo cách tội ác được chịu đựng ở chỗ mọi người hầu như đều sợ nói “ Tôi muốn án tử hình”. Tôi cũng muốn án tử hình vậy. Nước này đã và đang đi về đâu khi anh không nên tử hình một tên chó đẻ đã cướp, đánh, giết rồi vứt xác một bà cụ già chín mươi tuổi ở gần tòa nhà. Nước này đã và đang đi về đâu?

Playboy: Tổng thống Trump có viễn kiến gì về tương lai?

Trump: Tôi nghĩ về tương lai, nhưng tôi từ chối vẽ ra tương lai. Chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nhưng tôi thường nghĩ về chiến tranh hạt nhân.

Playboy: Chiến tranh hạt nhân?

Trump: Tôi luôn nghĩ về vấn đề chiến tranh hạt nhân; nó là yếu tố rất quan trọng trong quá trình suy nghĩ của tôi. Nó là tai họa tối hậu, tối hậu, là vấn đề lớn nhất thế giới này có, nhưng chẳng ai chú trọng đến những khía cạnh thực tế chi tiết của nó. Gần giống như ta bị bệnh vậy. Thường là người ta không tin mình bị bệnh cho đến khi họ mắc bệnh. Chẳng ai muốn nói về điều đó cả. Tôi tin cái ngu ngốc nhất trong mọi cái ngu ngốc nhất là việc con người cứ tin rằng chiến tranh hạt nhân sẽ không bao giờ xảy ra, vì  ai cũng biết chiến tranh hạt nhân sẽ gây ra sự hủy diệt vô cùng lớn, cho nên không ai dám dùng đến vũ khí ấy.Thật là quá dại khờ.

 

Playboy: Như vậy cách suy nghĩ mờ ấy có tồn tại quanh Tổng thống Trump không?

 

Trump: Ở một mức độ thấp hơn, tôi sẽ không bao giờ thuê bất kỳ ai có cách nghĩ như thế, vì họ tuyệt đối không có óc phán xét thường tình. Họ đang sống trong thế giới ảo mộng. Giống như nghĩ rằng tàu Titanic không thể nào chìm. Ngày nay có quá nhiều nước có vũ khí hạt nhân; nhưng chẳng ai biết tất cả vũ khí này nhắm vào đâu, nút nào cần bấm để phóng chúng đi.

 

Quả bom Harry Truman thả xuống Hiroshima chỉ là đồ chơi so với những quả bom ngày nay. Chúng ta có hàng ngàn vũ khí nhắm vào chúng ta nhưng thậm chí chẳng ai biết liệu chúng đi có đúng hướng không. Chúng thực sự chưa bao giờ được thử cả. Những tay chỉ huy đần độn này còn không biết sơn một bức tường ra hồn nữa, ấy thế mà chúng ta lại tin cậy giao cho họ chuyện bắn hỏa tiễn hạt nhân đến Mạc Tư Khoa. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu hỏa tiễn không bay đến đấy? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu hệ thống máy tính ta không hoạt động tốt được? Chẳng ai biết thiết bị này có hoạt động tốt được không, và mới đây  thôi tôi còn đọc được vô số các báo cáo khẳng định rằng không chắc gì chúng hoạt động tốt. Hỏng bét hết.

 

Playboy: Thế Tổng thống Trump đối phó chuyện ấy như thế nào?

 

Trump: Ông ta sẽ tin tưởng cực kỳ vào sức mạnh quân sự ưu việt nhất. Ông ta sẽ không tin tưởng bất kỳ ai. Ông ta sẽ không tin tưởng người Nga; ông ta sẽ không tin tưởng các đồng minh của chúng ta; ông ta sẽ có kho vũ khí quân sự khổng lồ, hoàn thiện vũ khí, hiểu vũ khí. Vấn đề của chúng ta một phần là do chúng ta bảo vệ không công cho  một số nước giàu có nhất trên thế giới...Cả thế giới đang cười chê chúng ta, bảo vệ Nhật Bản-


Playboy:Xin cắt ngang lời ông. Nếu ông tin rằng dân chúng đồng ý với những quan điểm này, và ông cũng tin rằng ông có thể gánh vác chức vụ này, thì tại sao ông không nghĩ chuyện ra tranh cử Tổng thống?

 

Trump: Tôi sẽ làm chức vụ này giỏi không thua ai hay còn giỏi hơn bất kỳ ai. Tôi hy vọng rằng George Bush có thể làm rất tốt.

 

Playboy: Ông nhất quyết không muốn làm Tổng thống?

 

Trump:  Tôi không muốn làm Tổng thống. Tôi chắc chắn trăm phần trăm. Tôi sẽ thay đổi ý định chỉ khi tôi thấy quốc gia này tiếp tục thất bại hoàn toàn.

 

Playboy: Thôi, nói chuyện ở đây, một trong những nhân vật chính trị ông ít thích nhất là Thị trưởng New York Ed  Koch. Cả hai người các ông từ lâu đã xung đột lẫn nhau. Ông ta gọi ông là "tham, tham nữa, tham mãi" còn ông gọi ông ta là "kẻ đần độn". Theo ông tại sao ông ta đã thất cử?

 

Trump:Ông ta đã xa rời dân chúng. Ông ta đã trở nên ngạo mạn.Ông ta không chỉ bỏ rơi bạn bè mà ông ta còn là một kẻ ngốc khi chỉ trích họ kịch liệt. Thối nát chỉ là triệu chứng cho những gì đã xảy ra với ông ta: ông ta đã trở nên cực kỳ bẩn thỉu, bần tiện và rất xấu xa, một con người cực kỳ phản trắc.

 

Khi bạn bè ông ta giống như Ben Myerson và những người khác gặp rắc rối thì ông ta tự động bỏ rơi họ ngay, hầu như trước khi tìm hiểu xem họ đã làm gì sai. Ông ta chỉ có thể nghĩ mình là quan trọng,chứ không phải thành phố. Nghĩ thế là ngu:Người duy nhất không biết chính quyền ông ta sụp đổ quanh ông ta chính là ông ta. Quyền lực làm cho  người ta thối nát.

 

Playboy: Ông có lẽ có nhiều quyền lực hơn Koch với tư cách thị trưởng. Hơn nữa ông luôn luôn càng lúc càng có nhiều quyền lực. Vậy làm thế nào quyền lực lại làm cho ông thối nát?

 

Trump: Tôi nghĩ quyền lực thỉnh thoảng làm cho người ta thối nát-nhớ phải thêm "thỉnh thoảng" vào đấy.

 

Playboy: Ông đã tham gia rất nhiều hoạt động, giao dịch, quảng cáo-vào lúc đêm khuya, sau khi tất cả các phóng viên rời khỏi các buổi hội nghị của ông, ông có từng bao giờ thỏa mãn với những gì ông đã đạt được không?

Trump: Tôi quá mê tín đến mức tôi không thể nào thỏa mãn.Tôi không nghĩ nhiều về quá khứ. Những ai nghĩ nhiều đến quá khứ đều thất bại hoàn toàn ngay. Tôi không bao giờ tự mãn. Cuộc sống là những gì ta làm trong khi ta chờ chết. Anh biết đấy, tình cảnh ấy quả rất buồn.

Playboy: Sống? Hay chết?

Trump: Cả hai. Chúng ta ở đây để sống sáu mươi, bảy mươi hay tám mươi năm rồi chúng ta mất. Anh thắng, anh thắng, rồi rốt cuộc,  hết thảy đều vô nghĩa. Nhưng cần làm gì đấy-để khiến anh quan tâm.

Playboy: Trong những lần phỏng vấn này, ông có vẻ thân thiện và rất thu hút, tuy nhiên ông thường hay nói về cứng rắn. Phải chăng ông giả vờ cứng rắn để gây ấn tượng với chúng tôi?

Trump: Tôi nghĩ mọi người phải có cái gì đấy giống như là bộ lọc. Tôi rất công bằng cho nên có nhiều người làm việc cho tôi suốt nhiều năm. Hiếm khi họ bỏ tôi đi. Nhưng khi ai cố ý đánh lén tôi hay khi họ chơi xấu sau lưng tôi, tôi phản đòn lại còn nặng hơn rất nhiều lúc tôi bị dính đòn lần đầu. Nếu ai cố bắt nạt tôi, họ sẽ phải trả giá. Bọn họ không dám làm như vậy nữa. Tôi không thích bị bắt nạt hay bị lợi dụng. Nhưng đó là một trong những vấn đề với nước ta ngày nay. Nước này đang bị mọi người bắt nạt.

Playboy: Còn về cứng rắn của chính ông...

Trump: À, như tôi đã nói, tôi nghiên cứu về con người cho nên trong mỗi cuộc thương lượng, tôi đều cân nhắc tôi nên tỏ vẻ cứng rắn như thế nào. Tôi có thể là người rất khó và là người tử tế. Anh phải nhập đủ vai. Anh phải mạnh.Anh phải dễ thương. Anh không được thương hại. Hơn nữa những cái này anh không thể học được. Hoặc là anh có nó hay là anh không có nó. Vì lẽ đó đa phần người trẻ có thể thành công ở trường học nhưng thất bại ở trường đời.

 

 

Nguồn: Trích dịch từ tạp chí Playboy số ra ngày 1 tháng 3, năm 1990, trang 55-72.

 https://www.playboy.com/read/playboy-interview-donald-trump-1990

 

 

 


Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 179

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 180