Đánh Chết Cha Bác Đảng

Đánh Chết Cha Bác Đảng



Đánh Chết Cha Bác Đảng - Thơ BP461

BP461

"Còn cái lai quần cũng đánh" là câu nói thời danh của chị Út Tịch trong tác phẩm "Người Mẹ cầm súng" của nhà văn Nguyễn Thi. "Chị Út là một phụ nữ Nam Bộ đã nói ra câu này lúc bà đang "điên tiết", rồi được người ta (Bác và Đảng CSVN) cổ xúy trong nhiều năm liên tục …". Người CS rất tự hào về câu nói này, về quyết tâm "ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô và Trung Quốc, cho các nước xã hội chủ nghĩa và cả nhân loại", chớ hoàn toàn không phải là đánh cho dân tộc VN hay "cứu nước", như họ đã láo khoét tuyên truyền. Họ có cả một trang web tôn vinh chị Út trên tự điển mở tiếng Việt (https://vi.wikipedia.org/wiki/Út_Tịch). Tuy nhiên, câu nói trên của chị Út, có thật sự là ý chí quyết "đánh Mỹ cứu nưóc" của chị như tuyên truyền của CSVN, hay ý của câu nói chỉ là "Còn cái lai quần cũng đánh ... bài", vì chị Út Tịch mê đánh bài lắm (https://tuongtri.com/2013/06/24/con-cai-lai-quan-cung-danh/)? Hơn nữa, ở trang web vừa dẫn cũng viết: "Đối diện với nghĩa trang liệt sĩ Cầu Kè, nơi yên nghỉ của nữ anh hùng Út Tịch là một điểm tệ nạn xã hội, đó là một quán bia ôm do… con trai của chị Út Tịch làm chủ quán!". Dù sao thì họ đã đưa tác phẩm trên cùng câu nói thời danh của chị Út vào chương trình giáo dục của nhà trường XHCN, nhồi nhét vào đầu óc thanh thiếu niên VN cái tinh thần vì Bác Đảng, vì sự nghiệp cách mạng và XHCN để chỉ biết đánh và đánh đến "còn cái lai quần cũng đánh" như chị Út Tịch, đánh Mỹ đến người VN cuối cùng hoặc dù có phải đốt cả dãy Trường Sơn.


    Đánh bạt mạng
    đánh không ngừng nghĩ
    đánh bất cần đời
    đánh không biết phải trái, đúng sai, thiện ác
    đánh như một lối thoát cho cuộc đời
    đánh đến khi chết mới thôi.
    Nếu chết mà còn đánh được
    Vẫn đánh!

(Thời “Cải cách ruộng đất” ở ngoài Bắc thì Bác và Đảng dùng mấy câu thơ dưới đây của Tố Hữu để tuyên truyền cho thanh thiếu niên, cổ súy cho cái ác, tung hê cái phi nhân được chế độ đẩy đến cực điểm:


    Giết, giết nữa, bàn tay không phút nghỉ,
    Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong,
    Cho đảng bền lâu, cùng rập bước chung lòng,
    Thờ Mao Chủ tịch, thờ Sít-ta-lin bất diệt

Có lẽ ngay cả ở Liên Xô, cái nôi của cái quái thai chủ nghĩa CS, thơ ca của họ cũng không “đỏ” vì khát máu chính người dân của mình để thờ những lãnh tụ xa lạ nào đó (Mao, Stalin) như kiểu của Tố Hữu qua mấy câu thơ này).

Hồi trước 75, CSVN dùng "Mỹ Ngụy" làm tấm bình phong để phỉnh gạt và hô hào người dân đem thân mình chống súng đạn, cứ xông tới đánh và đỡ đạn như kẻ lên đồng cho Bác và Đảng của họ. Rồi sau khi miền Nam bị cưỡng chiếm thì họ dùng chiêu bài "những thế lực thù địch, phản động", luôn tìm cách phá hoại những thành quả cách mạng (mà Bác và Đảng là người thừa hưởng, còn thằng dân đen thì câu nói thời danh của chị Út năm nào, giờ đã biến thành "còn cái lai quần cũng ... bán!"). Những "thế lực thù địch, phản động" ở đâu và đáng sợ như thế nào sau hơn bốn mươi mấy năm họ nắm quyền lực ở miền Nam thì không ai biết. Nhưng chuyện một người nội trợ, một người công nhân bình thường, một người dân nghèo bị chiếm hết đất đai oan ức, một đứa học trò ngoan, một chàng thanh niên lương thiện ... đều có thể dễ dàng được họ “ưu ái” gán cho cái tội danh "hoạt động cho các thế lực thù địch với âm mưu chống phá và lật đỗ chính quyền cách mạng của nhân dân", "lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của nhà nước" v.v. khi những người dân này bày tỏ chính kiến và lòng yêu nước của mình đối với thủ đoạn hủy hoại môi sinh, âm mưu diệt chủng và hành động bành trướng cùng mộng xâm chiếm đất nước của Tàu cộng. Từ đó họ bắt bớ giam cầm, tra tấn dã man "những thế lực thù địch" này mà không cần tuân thủ theo một luật lệ nào hết (dù đó là luật lệ mà họ đã làm ra). Những chuyện đại loại như vậy xảy ra nhan nhản mỗi ngày và mỗi lúc mỗi nhiều. Thế lực thù địch gì mà những người dân này, trong tay không có tấc sắt trong khi chính quyền có trong tay lực lượng công an (còn Đảng còn mình) và quân đội (mà lời thề là tuyệt đối trung thành với Đảng). Công an là hung thần của dân. Quân đội phải là cảm tử quân bảo vệ Đảng. Công an không phải bạn dân, quân đội không phải vì dân. Với họ, Đảng đứng trước đất nước và nhân dân. Nên nước có mất, dân có chết khốn đốn ngất ngư không phải là điều lo lắng của nhà nước CS. Mà sự sống còn của Đảng, mới chính là mối lo sợ ruột gan của họ.

Vì học tập và lớn lên dưới mái trường XHCN nên nhiều thanh thiếu niên VN bị thấm nhuần tuyên truyền “còn cái lai quần cũng đánh” như là một cách hành xử “cách mạng” trong đời. Những thế hệ thanh thiếu niên “khăn quàng đỏ”, “cháu ngoan bác Hồ” này rất hăng tiết vịt để đánh như những kẻ bị lên đồng (vì chướng khí tàn ác của bạo lực cách mạng, vì thứ ma túy làm tiêu hủy lòng xót thương và nhân ái của một con người), mà Bác và Đảng đã dày công tuyên truyền. Từ đó, để có lối thoát cho cơn nghiện “còn cái lai quần cũng đánh”, họ mặc nhiên sẽ có một trong các chọn lựa như sau:

-  Tham gia đội ngũ công an không phải bạn dân để đánh đập dân.

Tham gia quân đội cảm tử quân của Đảng để tiếp tục theo gương tà quyền “hèn với giặc, ác với dân”.

Cam chịu với kiếp sống trong một xã hội đầy bạo lực và tha hóa, một tà quyền man trá và nhũng lạm ở mọi cấp, cúi mặt làm công dân của một đất nước mà nhà nước bị cáo buộc vi phạm những quyền làm người căn bản trầm trọng và thô bỉ nhất.

Tụ tập, kết băng nhóm và sẵn sàng lao vào đánh đấm nhau, đâm chém nhau … dù chỉ với một lý do không ra gì. Bằng chứng về hành động này thì lềnh khênh, đầy dẫy trên các trang ‘Pháp luật” của hàng trăm tờ báo “lề phải” từ mấy chục năm qua. Dưới đây là vài chuyện “trời ơi đất hỡi” tiêu biểu:

a. Nhìn đểu cũng bị đánh chết
b. Bị đâm chết vì nhắc hàng xóm mở nhạc quá lớn
c. Gây án mạng vì mất giấc ngủ trưa
d. Mâu thuẫntừ tiếng nẹt pô xe máy, 2 người thương vong
e. Hỗn chiến sau va quẹt, nam thanh niên bị đâm chết
f. Khuyên đừng khạc nhổ nơi công cộng cũng bị đánh (ói mật, nhừ tử)
g. Bị đâm tử vong khi can ngăn đánh nhau
h. Bị đánh chết vì… từ chối lời mời nhậu

Và còn hằng trăm ngàn trường hợp đánh đến chết, không kể xiết và không hiểu được, diễn ra hàng ngày nơi mọi miền đất của thiên đường CSVN. Lộng hành của băng nhóm và tình trạng bất an, rối loạn của xã hội mà lực lượng công an của nhà nước CS phải vất vả ngày đêm vẫn không thể kiểm soát và khống chế được. Nghe điều lý giải này, bạn có tin được không? Công an có thể trù dập và tiêu diệt mau lẹ tất cả thế lực thù địch, vậy mà không thể khống chế các băng nhóm giang hồ để giúp người dân có được một đời sống yên ổn? Hay họ dùng những băng nhóm giang hồ để tạo tình trạng bất an trong xã hội, để giúp họ làm thui chột ý chí đòi quyền làm người của người dân, kêu đòi dân chủ và tự do trước những bất công đầy dẫy, những bắt bớ vi phạm nhân quyền trầm trọng từ nhà cầm quyền CS thối nát, tham tàn?!

Ai đã đẩy đất nước đến bờ vực của sự diệt vong như hôm nay, nếu không phải họ thì là ai? Không phải là chủ thuyết CS quái thai cùng với Bác (gian manh, lừa bịp, đạo văn, cuồng dâm, tàn độc), và cái Đảng bất nhân, sẵn sàng nướng hàng triệu sinh mạng con dân Việt hai miền Nam Bắc cho cuồng vọng quyền lực và thiên đường CS có trong đầu óc bịnh hoạn của họ, thì là ai khác đây? Chính họ là thủ phạm đã phá nát đất nước này, đã biến dân tộc VN kiên cường và oai dũng, nay trở thành những con người sống với nhau trong thiên đường CS và hành xử với nhau rất man rợ theo luật lệ của băng nhóm giang hồ..!

"Còn cái lai quần cũng đánh" và thứ đạo đức cách mạng đáng tởm của Bác mà Đảng của họ đã dày công cổ xúy đã cấy mầm độc trong máu huyết con dân Việt nơi thiên đường CS. Để họ đánh mất tính nhân bản của văn hóa dân tộc, được hun đúc suốt chiều dài lịch sử dựng nước và giữ nước gian nan của tiền nhân:

    "Lấy Đại Nghĩa thắng hung tàn

    Đem Chí Nhân thay cường bạo"

    (Trích "Bình Ngô Đại cáo", Nguyễn Trải)

Đại nghĩa còn đâu nữa, chí nhân còn đâu nữa ... bao lâu mà cái thây của Bác còn nằm chình ình ở Ba Đình, bao lâu mà Đảng còn đó và nắm vận mệnh của đất nước VN. Bởi vậy, chỉ còn lại một thứ đáng đánh, cần đánh và đánh bằng mọi giá (đánh đến "còn cái lai quần cũng đánh", dù mất hết và chết cũng phải đánh), dành cho mỗi người dân Việt hôm nay, nếu muốn tìm lại đại nghĩa và chí nhân cùng dựng lại tính nhân bản hài hòa của dân tộc. Thứ đó chính là Bác và Đảng. Những người trẻ tuổi, những con dân VN còn canh cánh với vận mệnh của đất nước:

Thay vì hành xử với nhau theo luật lệ của những băng nhóm giang hồ.

Thay vì chứng tỏ khí tiết và can trường của mình trên bàn rượu hay góc xó nào đó trên đường phố

Thay vì học cái khôn lỏi và láu cá để sống còn, cái bất lương để làm giàu, cái bất nhân để thành đạt ...

Thì các bạn nên suy nghĩ đến cái nguyên cớ sâu sa đã biến các bạn phải sống một đời sống như vậy: Bác và Đảng. Nếu trước đây chị Út Tịch đã nói ra câu nói thời danh lúc điên tiết lên: "Còn cai lai quần cũng đánh", thì hôm nay đã đến lúc để các bạn xã uất khí trong người từ bao nhiêu năm bị áp bức dồn lại (gần 80 năm với người dân miền Bắc, hơn 47 năm với người dân miền Nam) để cùng vùng lên, vung nắm đấm trước tà quyết thét to: "Đánh chết cha Bác Đảng"! Chỉ có "Đánh chết cha Bác Đảng" một lần rốt ráo, làm sạch thứ trùng độc CS thì các bạn mới mong tìm lại được nét vẻ đáng yêu, hiền hòa, "trước năm châu mà không phải cúi đầu" (Trích 'Đất nước mình ngộ quá phải không anh", thơ Trần Thị Lam) của người VN thật sự trong lòng dân tộc. Mong thay!


Bài thơ sau được viết
Từ câu nói thời danh
của chị Út Cầu Kè
"Còn lai quần cũng đánh".

Bài thơ cũng được viết
Từ chuyện xót xa đầy
Chuyện cười ra nước mắt
Thời xã nghĩa bầy hầy.

Chuyện giết nhau hung dữ
nơi nước Việt hôm nay
Tất cả vì Bác Đảng
Gây ra thảm họa này.

Nên cũng chỉ Bác Đảng
Đáng bị đánh chết cha
Mà không phải ai khác
Để cứu nguy nước nhà.


Đánh chết cha Bác Đảng

Thằng VN giỏi quá
Dân tộc rất anh hùng
Đã đánh cho Mỹ cút
Đã đánh cho Ngụy nhào
Đánh và đánh hùng hục.
Đánh dù trần trùng trục
Dù còn cái lai quẩn
vẫn đánh!

Nên thế kỷ hai mốt
Thằng dân thêm trần truồng
Mỗi ngày mang giáo mác
Mỗi ngày nhìn gậy gộc
Với đôi mắt mở trừng
Lấy đá nhỏ đá to
Giết nhau vì … mê đánh!

Thằng VN khôn quá
Dân tộc rất vẻ vang
Đã theo Bác vĩ đại
Đã thờ Đảng vinh quang.
Đất nước mấy ngàn năm
Vẫn thua xa Bác Đảng
Chỉ cần bảy mươi năm
Phá sản!

Nên thế kỷ hai mốt
Thằng dân càng ngơ ngác
Mỗi ngày làm người rừng
Mỗi ngày thêm tan tác
Với đôi mắt mở trừng
Với cái miệng toang hoác
Giờ theo chân Bác Đảng
với đống phân và rác.

Nhờ Bác Đảng chỉ đường
như quỉ ma đưa lối
Nên dân Việt đánh giỏi
mà cũng rất can trường.
Cha chết rồi cũng đánh
Đánh chết cha chẳng thôi
Bác Đảng đã chỉ đường
Đánh cho đến tàn hơi

Bác giờ như cọng rác
Quăng bỏ còn chửi thề
Đảng giờ như đống phân
Lục súc còn phải chê.
Nhưng máu đánh trong người
cần có nơi để xã
Vậy lấy đồ cặn bã
mang ra mà đánh chết.

Bác giờ như cọng rác
Đảng giờ như đống phân
Hai thứ này cặn bã
Đánh chết chẳng phân vân.
Đánh chết cha Bác Đảng
Là trận đánh sau cùng
Để nước Việt hồi sinh
Dân Việt sống an bình.

BP461

Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 209