Tội Ác Của Việt Cộng
BP461
Lời mở đầu:
Bài thơ "Mậu Thân" (đính kèm ở phần chú thích) của nhà thơ Thái Bá Tân ghi lại cái nhìn của một người miền Bắc về "chiến dịch Tổng tiến công mùa Xuân" (Tết Mậu Thân 1968) và so sánh tổn thất về nhân mạng giữa những phe tham chiến. Từ đó tác giả đặt câu hỏi là "phải có ai đó chịu trách nhiệm" về việc thí quân trong chiến dịch này. Tuy nhiên, vì lý do nào đó mà tác giả không nhắc đến, cũng trong chiến dịch này, cuộc thảm sát kinh hoàng ở Huế (đập đầu, nã súng, chôn sống hàng ngàn dân lành vô tội) mà Việt cộng đã gây ra. Đối với người dân miền Nam thì cuộc thảm sát đó vẫn còn ám ảnh họ về mức độ giết người dã man mà Việt Cộng (người Việt theo Cộng sản gồm Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam - MTGPMN và Cộng Sản Bắc Việt - CSBV) đã làm. Việt cộng đã vi phạm hiệp ước ngừng bắn bấy giờ và phải chịu trách nhiệm về tội ác này dù vẫn lươn lẹo chối bỏ hành động man rợ đó bằng thủ đoạn bóp méo và bôi sửa lịch sử. Cuộc thảm sát đó là vụ hành quyết tập thể và giết hàng loạt người dân vô tội. Nó cho chúng ta thêm một bằng chứng về sự tàn ác vượt trội của Cộng sản, nếu đem so với phát xít vì phát xít không tàn sát người cùng nòi giống mình, còn Cộng sản thì có.
oOo
|
Tội Ác Của Việt Cộng - Thơ BP461 |
Tội Ác Của Việt Cộng
1.
Cũng phải có ai đó
Chịu trách nhiệm chuyện này (1)
Câu hỏi tuy còn đó
Sự thật đã phơi bày.
Đâu cần gì phải hỏi
Ai trồng khoai đất này
Là quỉ đỏ Bắc phủ
Đã gây tội ác này.
Quỉ đỏ thường "ngáo đá"
Cuồng chủ nghĩa hại đời
Đầy hoang tưởng man trá
Giết người mở tiệc vui.
Tiệc liên hoan chiến thắng
Trên xác thù vinh quang -
Xác đồng bào ruột thịt
nơi miền Nam tan hoang.
"Phải nhuộm đỏ thế giới
Giành thắng lợi sau cùng
Phải đánh Mỹ cứu nước
đến người Việt cuối cùng" (2)
Miền Bắc vài chục triệu
"Người chết bốn lăm nghìn" (3)
Đảng huênh hoang "chết ít"
nhờ theo Bác quang vinh!
2.
Trận chiến năm sáu tám
Nơi miền Nam dấu yêu
Nếu so với miền Bắc
Người chết ít hơn nhiều:
"Tổn thất của ông Thiệu
Ba trăm tám tư người.
Còn số lính Mỹ Chết -
Hơn một trăm bảy mươi". (4)
Giao tranh nơi chiến tuyến
Lính chết là chuyện thường
Nhưng dân lành vô tội
Sao phải chết thảm thương?!
Dân chết không phải vì
lạc đạn hay trúng bom
Mà vì bị hành quyết
Trời Đất cũng uất hờn.
Gần sáu ngàn dân Huế
Bị chôn sống đập đầu
Cái chết đầy thống hận
đầy dấu tích đớn đau.
Quỉ đỏ say máu người
Giết dân rất man rợ
Những cái chết động trời
Ngàn sau còn kinh sợ.
3.
Bác Đảng vẫn tuyên truyền:
Vì chủ quyền đất nước
Vì độc lập tự do
Đánh Mỹ để cứu nước
Nên miền Bắc xua quân
Quyết xâm chiếm miền Nam -
Thí quân giành chiến thắng
Giết dân gieo kinh hoàng
Hơn hai triệu người chết
Nam Bắc thêm điêu tàn
Việt cộng rồi chiến thắng
Có thiệt là vẻ vang?!
Có thiệt là đất nước
Được chủ quyền vẹn toàn?
Nếu không, với người chết
Cách gì để giải oan?
4.
Đất nước giờ một mối
mà có toàn vẹn đâu
Mỗi ngày một co cụm
Đất biển dâng cho Tàu.
Đất nước giờ một mối
mà có Độc lập đâu
Lãnh đạo thành con rối
Theo chỉ thị giặc Tàu.
Đất nước giờ một mối
mà có Tự Do đâu
Dân biểu tình phản đối
nhiều phần vô nhà lao
Đất nước giờ một mối
mà có Hạnh phúc đâu
Lòng người thì tan tác
Xã hội thì nát nhầu.
Nhìn dòng người bỏ nước
Lũ lượt trước và sau
Không dấu hiệu dừng lại
Thiên đường như vậy sao?
Nhìn dòng người bỏ nước
Lũ lượt trước và sau
Không dấu hiệu dừng lại
Đất nước rồi ra sao?
Tội ác của Việt cộng
với giòng giống Lạc Hồng
Là nguy cơ mất nước
và dân tộc diệt vong!
BP461
Chú thích:
(1) Hai câu trong đoạn kết bài thơ "Mậu Thân" của nhà thơ Thái Bá Tân.
(2) Tuyên tuyền của Bắc Việt để khởi động cuộc chiến xâm lăng miền Nam.
(3) Trích từ bài thơ "Mậu Thân" đã nói.
(4) Trích từ bài thơ "Mậu Thân" đã nói.
oOo
Mậu Thân
(Thái Bá Tân)
Mậu Thân, năm Sáu Tám,
Một chiến dịch huy hoàng.
Được nhắc trong lời chúc
Là “Thắng Lợi Vẻ Vang”.
Tiếc, trong “thắng lợi” ấy,
Theo tướng Trần Văn Trà,
Bốn lăm nghìn người chết
Là tổn thất của ta.
Tổn thất của ông Thiệu
Ba trăm tám tư người.
Còn số lính Mỹ Chết -
Hơn một trăm bảy mươi.
Vậy là tính sơ bộ,
Lính Mỹ và Cộng Hòa
Chết chỉ bằng tổng cộng
Một phần trăm lính ta.
Khi chiến dịch kết thúc,
Nhà thơ Chế Lan Viên
Viết một bài thơ nhỏ,
Đọc, không thể nào quên.
“Đêm ấy, từ rừng núi,
Hơn hai nghìn chàng trai
Xuống đồng bằng chiến đấu,
Và sau một đêm dài
Từ hai nghìn người ấy
Sống sót ba mươi người.
Ai phải chịu trách nhiệm
Trước họ và trước Trời?”
*
Những con số biết nói
Khô khan và thật đau.
Những câu hỏi nhức nhối
Cứ vương vấn trong đầu.
Sao ta chết nhiều thế,
Hơn bốn lăm nghìn người?
Sao mạng người rẻ thế,
Hay không phải là người.
Tôi xin lỗi các bác
Làm sống lại nỗi đau.
Chiến tranh đã kết thúc
Nhưng âm ỉ còn lâu.
Cũng phải có ai đó
Chịu trách nhiệm chuyện này,
Để rút ra bài học,
Dẫu buồn và đắng cay.
Thái Bá Tân
Nhận xét
Đăng nhận xét