Văn Tế Những Oan Hồn Bị Thảm Sát Trong Tết Mậu Thân 1968

Văn Tế Những Oan Hồn Bị Thảm Sát Trong Tết Mậu Thân 1968
 

Ô hô… viết thống duy!!!

Đêm giao thừa niên chung nguyệt tận,
Giờ Nguyên Đán tống cựu nghinh tân.
DÊ về lâm cốc chưa an VỊ,
KHỈ đến trần gian đã lộ THÂN.
Những tưởng Thiên Đường về từ Tiên Giới,
Nào ngờ địa ngục đến với dương trần.
Buồn biết mấy! nội thù chưa diệt,
Vui gì đâu đất nước qua phân.
Đón chào Xuân, phường Vĩ Dạ cờ vàng bay khắp phố,
Mừng đón Tết, chợ Đông Ba hoa thắm kết đầy sân.
Tối ba mươi tiếng cười vang đây đó,
Sáng mồng một súng nổ khắp xa gần.
Mọi thôn ấp: xác, máu người loang lổ,
Khắp Kinh Thành: cây, cảnh vật điêu tàn.
Đêm u uất thần sầu quỷ khốc,
Chiều thê lương gió thổi mây vần. 
Ba bác sỹ người Đức, vì thương người đành bỏ mạng,(*)
Trăm chiến binh nước Mỹ, bởi cứu nạn phải lìa trần.
Cũng lắm người tận nghĩa Quốc Gia, lấy sự sống chặn quân bất nghĩa,
Cùng bao kẻ yêu tình Dân Tộc thề liều thân ngăn lũ vô thần.
Gió bay trên hài cốt mất đầu, mấy tháng qua nằm trong hoang địa,
Đạn bắn vào xác người banh ngực, bao ngày rồi chưa có mộ phần.
“Tòa xử án nhân dân” súng kề sẵn vào đầu người vô tội,
Hố chôn người tập thể, xương lấp sâu lòng đất biết mấy tầng.
Trường Gia Hội mây chiều giăng ai oán,
Đập Đá Mài sương sớm gợi bâng khuâng.
Dòng Hương Thủy cuồn cuộn dưới sáu vài, nghĩa trăm năm không hề phai nhạt,
Cầu Trường Tiền nghẹn ngào rơi một nhịp, tình đôi bờ ai nở ngăn phân? 
Uất nghẹn trào dâng đau lòng nước,
Tiếng gào đau đớn đập đầu dân.
Nào những ai dắt mẹ bồng con, lìa nơi chiến địa hiểm nguy qua mấy dặm,
Cũng có kẻ xông tên đột pháo, giữa bãi sa trường sinh tử biết bao lần.
Bạo lực vật toàn dụng dùi cui xẻng, cuốc…
Thân thể người chỉ là xương, máu, thịt, gân... 
Đã năm ngày đói thắt ruột gan, đau trong dạ một mùa xuân chết, 
Bé sáu tuổi đi tìm bố mẹ, nặng trên đầu hai mảnh khăn tang.
Kìa những ai hy sinh vì nghĩa nặng, hồn vất vưởng trong mưa ảm đạm,
Hởi chư vị ngọa tử chốn rừng sâu, nắm xương khô chiếu nắng trắng ngần. 
Dưới hố cạn sâu lòng thổn thức, 
Trên mi dài ngắn lệ sầu dâng. 
Thân xác người đã chôn vào một hố, 
Vòng kẽm gai còn hằn ở đôi chân.
Lịch sử bốn ngàn năm chưa có một,
Thời gian hai bảy bữa giết sáu ngàn. 
Quân “nổi dậy” cuồng nô bất thiện, 
Trong loạn ly, phú cũng như bần.
Trời u uất hồn oan theo vũ lộ,
Đêm âm u, phách tán tựa phong vân.
Nửa thế kỷ, đã vào quá khứ nỗi đau còn đó,
Ngàn đời sau, gầy dựng tương lai căm hận càng tăng.
Chân trời, mặt biển, núi thẳm vời xa hay chăng nhẻ xiêu mồ lạc nấm,
Ngọn cỏ, bóng cây, chân mây mờ mịt biết đâu là cố lý, cựu lân. 
Dốc Nam Giao lạnh lùng bởi mây chiều sương phủ, 
Chùa Linh Mụ, u sầu nên vắng tiếng chuông ngân!
Nay nhân mùa cát nhựt tân niên, dâng lễ mọn cầu siêu chư vị,
Lại nhằm lúc mai khai xuân đến, thiết cổ bàn phụng tế tiên nhân. 
Nguyện cầu đưa Dân Tộc thoát vòng oan nghiệt, 
Mong ước cứu nhân sinh khỏi bể trầm luân.
Hồn oan chưa siêu độ,
Phách lạc chốn hồng trần.
Đò Bát Nhã lênh đênh chìm nổi,
Cửa Thiên Đường thấp thoáng xa gần.
Rượu nồng đậm ba lần chước đủ,
Trầm mỹ hương một đỉnh xông dâng.
Tiếng chiêng trống rộn ràng gióng giả nguyện hương linh đến miền cực lạc, 
Nhạc huyền cầm thánh thót nhặt khoan, cầu oan tử về chốn Thiên Đàng. 
Đốt lạng hương thơm Trời Đất chứng xin phù hộ đồng bào khang thịnh,
Đọc bài văn tế Quỷ Thần soi, mong nguyện cầu Quốc Tổ gia ân.
Ngưỡng lại chư vị âm linh
Phò trì chi gia huệ giả

Phục duy thượng hưởng!!!

thangcuibapbrvt


(*) Vợ chồng bác sĩ người Tây Đức Horst-Günther Krainick và hai đồng nghiệp Alois Alteköster, Raimund Discher

Nhận xét

Bài được quan tâm