Sài Gòn : Chuyện của đời thường
Sài Gòn : Chuyện của đời thường
Đang ngồi ăn trưa trong một quán cơm bình dân thì tôi thấy một người đàn ông trung niên đứng lên bước ra trả tiền. Nhìn cách ăn mặc không sang trọng lắm, tôi đoán chắc anh ta cũng thuộc giới bình dân như tôi. Vừa đợi trả tiền, anh ta vừa bấm bấm điện thoại thì bị 1 bà cụ khều nhẹ sau lưng.
Anh quay lại, thấy một bà cụ nhỏ thó, da mặt nhăn nhúm kham khổ đang chìa bàn tay gân guốc nói nhỏ :
- Con cho bà xin 5 ngàn.
Người đàn ông hơi có chút bối rối, anh ta hỏi :
- Bà xin 5 ngàn làm gì ?
- Bà ăn cơm con !
- 5 ngàn làm sao đủ để bà ăn cơm?
- Được con, cơm trắng xịt nước tương, quán cho bà thêm chén nước canh húp. Ngày nào bà cũng ăn ở đây mà!
Nghe đến đây người đàn ông đã hiểu ra câu chuyện và nói :
- Má vô đây ! Để con kêu cho má dĩa cơm có đồ ăn luôn chứ con không cho má 5 ngàn, má có chịu hông ?
Không đợi bà cụ trả lời, anh liền nắm tay kéo bà vào quán cơm rồi đưa bà ngồi xuống chiếc bàn kê cạnh cửa ra vào. Sau đó, anh đến phía tủ quầy thức ăn và nói với chị chủ cũng tuổi tầm trung niên :
- Chị làm cho bà cụ dĩa cơm mắm chưng thịt bằm, cho bả thêm tô canh thịt cải bẹ xanh nha chị.
Gọi món xong anh trở về cạnh bên bà cụ :
- Má răng cỏ đâu còn cái nào, ăn mắm chưng cho dễ nuốt má. Con kêu cá sợ má mắc xương nữa là đổ nợ, còn kêu sườn nướng thì con sợ má chỉ ngồi ngó thôi chứ ăn được bao nhiêu.
Chị chủ quán đứng bên trong cũng già chuyện, nói vào theo :
- Bữa nay được bữa ăn ngon hen má. Để con làm dĩa đặc biệt má ăn cho đã luôn nghen !
Người đàn ông móc bóp lấy ra tờ 100 ngàn đưa cho chị chủ :
- Chị làm cho bà ly trà đá luôn, còn tiền thối chị giữ lại dặn bà mai ăn bữa nữa như vầy nha chị. Kệ! Tội nghiệp bà già, coi như má mình .
- Cảm ơn anh nha. Anh yên tâm, trưa nào mà bả không ghé đây ăn cơm 5 ngàn, bữa nào tui cũng múc thêm đồ ăn cho bả mà.
Ngoài cửa quán anh Grabike bấm kèn tin tin. Người đàn ông vội chạy ra kêu chờ rồi quay lại nói nhanh:
- Ăn ngon nha má. Con phải chạy đây. Tài xế Grab tới rồi kìa.
Tôi ăn xong cũng đang chờ xe tới rước nên quan sát câu chuyện này từ đầu tới cuối chưa được 10 phút. Bà cụ ngừng ăn, ngẩng đầu lên đưa 2 tay cảm ơn và nhìn theo bóng chiếc xe Grab đang rời đi...
Cảm ơn người đàn ông hào sảng không quen biết và chị chủ quán thật dễ thương. Nhờ những người như họ mà Sài Gòn chẳng bao giờ mất tên !
Hồng Ly sưu tầm
FB Võ Hồng Ly
Nhận xét
Đăng nhận xét