Về hội chứng úp mặt vào gương của hệ thống toàn trị phi phản biện

Về hội chứng úp mặt vào gương
của hệ thống toàn trị phi phản biện


Trần Mạnh Hảo

Nhà triết học cổ đại Hi Lạp Heraclitus ( 535 TCN – 475 TCN) thủy tổ của phép biện chứng từng nói : “ Bạn ơi, khi bạn muốn xóa bỏ sự đối lập, bạn đã xóa bỏ thực tại vậy”.

Ngay từ thời cổ đại, người phương Đông chúng ta đã quan niệm trong mọi sự vật đều tồn tại âm và dương, trong âm có dương và ngược lại. K. Marx nhắc lại ý của Heraclitus và của Hegel: “Mọi sự vật đều được cấu thành bởi các mặt đối lập thống nhất”.
 
Vậy mà, trong thế kỷ 21 này, có một số xã hội toàn trị đã phủ nhận quy luật biện chứng, cấm mọi phản biện trái chiều, tức là họ đã phủ nhận thực tại vậy. Muốn cải tạo sự vật, làm sự vật phát triển theo chiều THIỆN MỸ mà không nhận ra, hay cố tình phủ nhận CÁI CHÂN, phủ nhận sự thật cuộc đời, thì than ôi mọi sự sẽ tiêu tan.
 
Ví dụ trong gia đình, có ông bố độc tài, coi ý muốn mình là sự thật, là chân lý, không bao giờ chấp nhận ý kiến của vợ con, thử hỏi: gia đình ấy có hạnh phúc không? Cả nhà đều thấy có con bò vừa đi qua sân nhà mình, nhưng ông bố lại bảo con trâu. Vợ con mà nói con bò đi qua sân không phải con trâu là ông bố gàn bướng ý chí luận kia sẽ chửi, sẽ đánh cả vợ con chí chết liền.

Hình như đất nước chúng ta đang có những ông bố ý chí luận kia cai trị, ai dám nói ra sự thật là có thể bị tù tội ngay. Gần một thế kỷ “gọi sai tên sự vật”, vì nỗi sợ hãi bao trùm, các thế hệ từ quan tới dân thi nhau nói dối. Bây giờ văn hóa dân tộc, thê thảm thay là văn hóa nói dối.
 
Thậm chí, khi bộ Giáo Dục & Đào tạo đã bỏ dạy môn văn hơn hai mươi năm nay để dạy một môn ngụy văn quái gở là NGỮ VĂN, mà có hàng trăm GS TS văn học biết môn Văn là môn học của tâm hồn, của cảm xúc, của rung động trái tim trước cái đẹp của ngôn ngữ của hình tượng văn học mà không ai dám phản biện vì sợ bị vùi dập, bị kỷ luật. Còn NGỮ VĂN là môn khoa học của lý trí: đi tìm những quy luật khách quan của ngôn ngữ văn học mà thôi.
 
Theo từ điển mạng ngày BÁO CHÍ VIỆT NAM, chính ra phải là ngày ra đời tờ GIA ĐỊNH BÁO 15-4-1865, nhưng sự thật đã bị chối bỏ:
 
“Gia Định báo (嘉定報) được cho là tờ báo tiếng Việt đầu tiên viết bằng chữ Quốc ngữ (chữ Latinh), được ra mắt vào ngày 15 tháng 4 năm 1865 tại Sài Gòn. Đây là phương tiện truyền thông hoàn toàn mới mẻ khi đó, giúp cho chữ Latinh có cơ hội phổ biến ở Việt Nam.

Nhưng việc chính trị hóa toàn xã hội, khiến ngày báo chí Việt Nam của chế độ lại là ngày 26-3, ngày mà lãnh tự Nguyễn Ái Quốc lập ra tờ báo Thanh Niên: “Ngày Báo chí Cách mạng Việt Nam (ngày 21 tháng 6) là ngày kỉ niệm ra đời của báo “Thanh niên” do lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc sáng lập 21 tháng 6 năm 1925.”
 
Vậy tờ “Gia định báo” ra đời ở Sài Gòn từ ngày 15-4-1865 vất đi đâu, không phải là tờ báo đầu tiên của Việt Nam à?
 
Chỉ vì sợ hãi uy quyền chế độ mà hàng vạn nhà văn nhà báo trong nước không ai dám phản biện để bảo vệ sự thật.
 
Chao ôi, cả một xã hội không có phản biện, thì khác gì một hệ thống, một chế độ úp mặt vào gương, không ai thấy mặt mình và không ai thấy sự thật, buồn thay đất nước tôi.
 
Sài Gòn 28-5-2023
Trần Mạnh Hảo

Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 209