Giáo dục thành cái chợ lừa đảo
Giáo dục thành cái chợ lừa đảo
Chu Mộng Long
Khi các giáo sư, tiến sĩ bày tỏ sự đồng cảm, chia sẻ với hành vi bán bài báo của PGS. Đinh Công Hướng cho các trường hạng bét nâng hạng lên top đầu đại học thì có một giảng viên từng là thầy tôi cũng nhảy vào bình luận với sự đồng cảm, chia sẻ thống thiết. Nội dung như sau:
“Tôi đã từng viết thuê một luận văn thạc sĩ, dù chỉ lấy ba triệu đồng, cho nên tôi rất đồng cảm, chia sẻ với thầy Hướng”.
Rất nhiều like cho một dòng bình luận như vậy. Nếu tổng hợp, thống kê những ý kiến cả trên báo nhà nước, lẫn mạng xã hội ủng hộ thầy Hướng, thì có lẽ số lượng lên đến cả vạn.
Ý kiến của ông thầy tôi trên kia, cũng như các ý kiến khác còn mang hàm nghĩa: Tự khoe năng lực của mình. Bởi khi bày tỏ đồng cảm, chia sẻ ấy, họ cũng bày tỏ sự nể phục tài năng của thầy Hướng. Nể phục thầy Hướng để thể hiện “liên tài”. Nôm na, như cụ cả từng tự hào: “Mình phải thế nào mới có người thuê mình viết bài báo, viết luận văn, luận án cho họ chứ!”
Trong Kim Vân Kiều truyện có đoạn ở nhà chứa, bọn gái lầu xanh tranh khách. Đứa một ngày ôm nhiều khách cũng nói tương tự: “Mình phải như thế nào mới có nhiều khách chứ!”
Truy lên mạng thì thấy, có cả một cái chợ rao công khai dịch vụ viết thuê bài báo, luận văn, luận án mới kinh! Ai tham gia vào dịch vụ này? Hiển nhiên phải là lực lượng giáo sư, tiến sĩ. Giáo dục đã thành cái chợ đen hoạt động nhiều năm. Đến khi giáo sư, tiến sĩ vênh mặt tự hào khoe mình tham gia vào cái loại dịch vụ như vậy thì không thể nói khác hơn: Giáo dục đang là cái động đĩ khổng lồ. Bằng cấp, danh hiệu đang như cái thứ “nước vỏ lựu, máu mào gà” lừa cả thiên hạ!
Nghĩ mình ngồi các hội đồng chấm luận văn thạc sĩ, viết nhận xét cho các luận án tiến sĩ, là đang chấm và nhận xét cái thứ “nước vỏ lựu, máu mào gà” như vậy. Nhục nhã ê chề.
Bộ Giáo dục và cơ quan chức năng làm ngơ đến bao giờ? Nói thật, cái thuở tôi nghèo rớt mồng tơi, khó khăn chồng chất, có người cho tôi nhiều tiền để tôi viết luận văn, luận án cho, tôi đã từ chối thẳng thừng. Người thân học từ xa nhờ tôi làm bài thay, tôi càng từ chối. Đến bài tập về nhà của con tôi, tôi cũng chỉ giảng cho nó hiểu và để nó tự làm. Hướng dẫn khoá luận đại học, luận văn thạc sĩ thì cũng chỉ hướng dẫn đúng nghĩa, không có chuyện làm thay.
Vậy mà, trong khi tôi biết, nhiều bậc cha mẹ làm thay bài tập cho con, dám khoe luôn đã làm thay công trình khoa học kỹ thuật cho con dự thi cấp quốc gia để đoạt giải. Không loại trừ nhiều giáo sư, tiến sĩ ăn phong bì rồi ngồi viết thay luận văn, luận án cho học viên, nghiên cứu sinh mình hướng dẫn. Không khó hiểu khi lộ chuyện thầy Hướng thì nhiều giáo sư, tiến sĩ khoe luôn đã từng tham gia dịch vụ viết thuê bài báo, luận văn, luận án để tự ngợi ca năng lực của mình.
Giáo dục mà như vậy thì nhà trường thành nhà thổ, giáo sư, tiến sĩ thành Tú Bà và những kẻ chạy đua theo danh hiệu, bằng cấp là những con đĩ!
Đến lượt chính những nhà giáo trung thực ngồi chấm luận văn, luận án, hoặc bỏ phiếu học hàm học vị phải tự thú nhận, mình đã thành kẻ bị “nước vỏ lựu, máu mào gà” lừa cho. Nhưng không ai lên tiếng vì cái bất thường đã thành bình thường. Khốn nạn tột cùng!
Xin lỗi các thầy. Đến lúc tôi phải khạc nhổ vào các thầy chứ không chỉ nói lời khinh bỉ!
----------
Nhận xét
Đăng nhận xét