Noel buồn - Nguyên Thạch

 

Noel buồn 

Nguyên Thạch



Đêm Noel, gã đứng nhìn nhân thế
Dáng suy tư trĩu nặng những nỗi niềm
Đời của gã lưu lạc tựa cánh chim!
Trong dông bão, bay tìm tổ ấm.

Đường tương lai ngút ngàn vạn dặm!
Kiếp nhân sinh còn lắm đau thương...
Gã luôn buồn khi nghĩ đến Quê Hương
Bởi gã đã gởi trọn tình thương về nơi ấy.

Tự Do ơi
45 năm dài chưa thấy!
Dân Chủ đâu?
45 năm chìm trong đáy ngục tù sâu
Gã lầm bầm...Quê Hương ơi mai về đâu?
Khi đất nước phủ một mầu đen thẳm!.

Đông băng giá nơi đây, gã mơ về miền nắng ấm
Quê Hương nghìn trùng...vẫn còn lắm nhiễu nhương
Chìm ngập đọa đày...đầy dẫy tai ương
Vùng đất Mẹ, đâu con đường dân tộc?

Đêm Noel tha hương, lặng buồn...gã khóc
Mừng đầu năm, trà độc ẩm cô đơn
Hình bóng cha mẹ, bạn bè, người thân, chiến hữu hiện chập chờn
Trong tâm tưởng dầy nỗi hờn vong quốc.

Noel trời Tây, dáng liêu xiêu vờ vật
Dẫu ở đây là vùng đất hiền hòa
Một nơi mà người ta luôn tôn trọng Nhân Quyền Dân Chủ Tự Do
Không như Quê Hương của gã lần mò trong tuyệt vọng.

Đêm tha phương, trầm tư đôi mắt ngóng
Về xa xăm, cô đọng ưu tư...
Nỗi buồn Giáng Sinh, xin gởi cho người
Niềm khắc khoải...bởi nụ cười đã héo.


Nguyên Thạch

Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 179

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 180

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 178