Hiến kế cho bác Tổng
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Hiến kế cho bác Tổng
Tình $ Chí - Biếm họa BaBui |
Châu Quang
Buổi tối Việt Nam là buổi sang bên Mỹ. Từ Hà Nội, Bác Tổng (BT) zalo cho Thằng Thầy Chạy (TTC) ở Quận Cam. Nội dung được ghi lại sau đây:
BT: Xin lỗi đã làm phiền thầy, nhưng tình hình diễn biến khá phức tạp nên đành khẩn trương zalo cho thầy.
TTC: Không sao bác, lâu lâu được bác zalo cũng là dịp thay đổi không khí. Nhưng bác dùng cái app zalo này có an toàn không đấy, vì nghe nói app này do Trung Quốc quản lý.
BT: Không sao đâu thầy. Xi-i-ô Nguyễn Tử Quang đã đảm bảo với tớ đường dây này an toàn, mình cứ trao đổi vô tư đi thầy.
TTC: OK bác, xin bác cứ nói.
BT: Chắc thầy cũng biết, tớ đang ở cái thế tứ bề thọ địch, không biết phải xử lý ra sao. Lần trước, mặc dù đã nói không có vùng cấm nhưng tớ cũng đã giúp Thưởng thoát cái vụ có đứa cháu tiếp viên mang hàng cấm từ Pháp về; nhưng lần này thì bó tay, vì Lâm nó dọa nếu không cho Thưởng về làm người tử tế nó sẽ làm toáng lên cái vụ Thưởng nhận 60 tỷ xây nhà thổ, xo-ri, xây nhà thờ Tổ.
TTC: Cái chuyện 60 tỷ này đã xảy ra cách nay cả chục năm, bây giờ Lâm mới khui ra, có nghĩa là Lâm đã quyết tâm nốc-ao Thưởng ở dưới thắt lưng, không đùa được đâu, bác cho Thưởng về đuổi gà là đúng đắn. Ngoài chuyện cậu Thưởng còn vụ bà Mai nữa phải không bác?
BT: Yes. Lâm nó dọa nếu như bà Mai định chen chân vào ghế chủ tiệm, nó sẽ khui vụ bà ăn đất Lâm Đồng, khiến bà này vừa sợ vừa khiếp khi chứng kiến Thưởng bị đánh nên bà ta có ý định xin từ chức. Tớ thật muốn điên cái đầu.
TTC: Có vẻ như Lâm rất muốn cái ghế chủ tiệm, và bây giờ ứng cử viên đủ điều kiện ngồi ghế đó chỉ còn mình Lâm. Nhưng mà theo dư luận, cách đây một năm khi bác cho 7 Phúc đi chỗ khác chơi, Lâm không mặn mà gì với cái ghế đó vì nắm công an ngon và oai hơn.
BT: Chính xác! Nhưng bây giờ sau một năm thì Lâm đã nắm chắc được phốt của Chính và Huệ, nên nó phải chiếm ghế chủ tiêm để nay mai, khi tớ đi theo bác Hồ và cụ Các cụ Mác, nó sẽ ẵm luôn ghế tổng bí giống như tớ hai ghế lúc trước mà Chính và Huệ không dám ho he. Nó còn đặt điều kiện với tớ là nếu muốn nó làm chủ tiệm thì phải để một trong hai đàn em mà nó chọn nắm Bộ Công an.
TTC: Thế thì Lâm quá lộng hành, chẳng coi ai ra gì; nhưng mà Lâm nó nắm phốt của Chính và Huệ ra sao hả bác?
BT: Nó đã biết được chỗ ở của bà Nhàn và có giấy xác nhận ADN ai là cha của hai đứa bé sinh đội của em ca sĩ Hương Tràm.
TTC: Hỏng thật bác ạ, nắm vận mệnh của cả trăm triệu người trong tay mà để xảy ra tình trạng giống như mafia, chẳng khác nào nồi cám heo, người Bắc có ný nuận gọi là cám lợn đấy bác.
BT: Chứ còn gì nữa, bởi thế tớ mí phải zalo cho thầy để nhờ thầy hiến kế.
TTC: Dễ thôi bác ơi. Mục tiêu chính bây giờ là phải vô hiệu hóa Lâm.
BT: Ấy chết, nó bây giờ mạnh lắm, tớ mà mất cảnh giác một tí là nó thịt cả tớ nữa không chừng.
TTC: Bác yên chí. Muốn xử lý Lâm, đầu tiên bác cần trang bị cho mình một tư tưởng vững chắc, giống như bác đang tiến lên XHCN vậy. Muốn có tư tưởng vững chắc, bác cần nhớ rằng Lâm nó cũng có phốt chứ chẳng sạch sẽ gì; nào là vụ A-Vê-Gờ, nào là vụ Trịnh Xuân Thanh, nào là vụ Đồng Tâm, vân vân.
BT: Có lý, làm quan dưới triều đại XHCN chẳng đứa nào mà không phốt, rồi sao nữa thầy?
TTC: Tình hình bây giờ chắc chắc là Lâm đang được che chắn, bảo vệ tính mạng bởi ít nhất là một tiểu đoàn công an trung thành đến chết, được trang bị tận răng, bao gồm máy phá sóng điện thoại di động và UVA. Nhưng bác chỉ cần ba tiểu đoàn quân tinh nhuệ được trang bị khủng cũng đủ. Cứ như Tôn Tử đã nói, ba đánh một không chột cũng què, tóm gọn diệt gọn quân của Lâm, cho Lâm tra tay vào còng.
BT: Không được đâu thầy ơi. Một là Bộ trưởng Quốc phòng và Tổng tham mưu trưởng không chừng cũng thuộc phe Lâm. Hai là quân đội lâu nay chỉ có đánh gôn thay vì đánh giặc, trong khi công an kinh nghiệm đầy mình từ những vụ chống bạo loạn Tây nguyên và những nơi khác…
TTC: Bác không cần đến Bộ trưởng Quốc phòng hoặc Tổng tham mưu trưởng. Với ba tiểu đoàn, bác chỉ cần tướng một hoặc hai sao trong số các tướng có bà con họ hàng thân tín với bác là đủ. Về tài nghệ thì bác đừng có lo, bác cứ xem vụ Đồng Tâm thì rõ. Dùng cả ngàn công an vào ban đêm đánh một xã tí teo chỉ có gậy và gộc mà cũng làm chết ba công an lãng xẹt thì đủ thấy tài nghệ công an chỗ mô.
BT: Có lý! Nhưng mà thầy cũng hiểu trong thời chiến, quân đội có thớ hơn công an, còn trong thời bình thì ngược lại.
TTC: Quan tâm của bác thật lô-gic. Bởi vậy, trước khi ra quân, bác phải trang bị tư tưởng cho bộ đội nói chung, ba tiểu đoàn dẹp loạn nói riêng, rằng trong chiến tranh chống Mỹ chống Tàu, bộ đội đã tốn sức lao động và xương máu nhiều hơn công an; ấy thế mà sau khi chiến thắng giặc Mỹ giặc Tàu, công an lại hưởng hết, ngồi mát ăn bát vàng, áo vàng giàu có hơn áo cứt ngựa, chỉ cần trưởng công an xã cũng có thể gửi con qua Mỹ học; quả là phi-lô-gic.
BT: Tuyệt vời! Nhưng mà tớ còn một cái lo nữa thầy ạ.
TTC: Xin bác cứ mạnh dạn phát biểu.
BT: Từ trước tới giờ chúng tớ chỉ thanh toán nhau nhẹ thì bằng kiểm điểm, hạ cánh an toàn, cho về làm người tử tế; nặng thì bằng tai nạn ô tô, tàu bay hoặc thuốc độc lạ. Chưa bao giờ có chuyện xử lý bằng hàng nóng, sao nó giống đảo chính ở mấy cái xứ Châu Phi hoặc Nam Mỹ vậy thầy?
TTC: Đấy đấy, câu hỏi của bác thật là hay. Tiếng Mỹ gọi là gút-quét-sân. Bác còn nhớ có biết bao quan chức cấp cao của bác đã mở miệng xin bọn Mỹ bọn EU công nhận nền kinh tế của Việt Nam là nền kinh tế thị trường nhưng đều bị bọn chúng lắc đầu lia lịa không?
BT: Nhớ chứ, nhưng chuyện này có liên hệ gì đến chuyện dẹp loạn Tô Lâm đâu thầy?
TTC: Có chứ sao không. Nếu bộ đội của bác diệt được bọn công an thì bác vừa dẹp được loạn Tô Lâm, vừa chẳng cần xin xỏ cũng được Mỹ và EU cấp giấy chứng nhận ISO-9999 ngay tấp lự, một mũi tên trúng hai con chim, như thế chẳng khoái lắm ru? Một nước đang phát triển có nền kinh tế nửa nạc nửa mỡ như Việt Nam mà thiếu cái màn thay đổi lãnh đạo bằng súng ống thì sao gọi là kinh tế thị trường cho được, phải không bác?
BT: Quá chính xác! Thầy cho tớ hai-fai thầy một phát.
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Nhận xét
Đăng nhận xét