Tô, Tội Đồ Hay Sáng Thế Với Kế Hoạch X30
Tô vốn lính của Dũng. Khi Trọng tiễn Dũng về Kiên Giang, thì bắt đầu tính sổ với số thuộc hạ còn ngồi lại trung ương. Tô biết nên đành sớm về đầu và tuyên thệ trung thành với Trọng. Nhưng như thế chưa đủ. Cho nên, nhân dịp Trịnh Xuân Thanh trốn qua Đức rồi còn kể tội Trọng. Trọng căm bèn buộc Tô bắt Trịnh Xuân Thanh về.
Quả là diệu kế “Nhất tiễn song điêu”. Một mặt, lôi được Trịnh Xuân Thanh về xử tội. Mặt khác, đẩy Tô vào thế phải vi phạm luật pháp quốc tế khi tổ chức bắt cóc Trịnh Xuân Thanh. Do tay chót nhúng chàm, Tô phải trung thành với Trọng để không bị truy cứu. Cho nên, tính đến nay, số thuộc hạ của Dũng rơi rụng hết cả, còn ngồi thọ trên chức vụ chỉ còn có mỗi Tô.
Tô nắm Bộ công an, được giao quyền hạn cùng các nguồn lực vô giới hạn, kể cả ngân sách chi tiêu chiếm gấp vài chục lần so với y tế, giáo dục… Nên vô hình trung nắm vận mệnh của đảng, của Trọng, của toàn bộ số ủy viên trung ương đảng trong tay… nên thanh thế lớn dần, trở thành lực lượng kiêu binh của chế độ. Tô cho quân tìm cách lấn dần qua nhiều lĩnh vực có nguồn thu tài chính của bộ, ngành khác để có tiền nuôi quân. Liên tục mở các chuyên án an ninh để giải ngân cũng như chuyên án kinh tế đánh vào các đại gia để chiếm đoạt tài sản của họ.
Như thế cũng chưa đủ, Tô đặt ra đủ loại dự án để xà xẻo ngân sách quốc gia, như đổi hộ chiếu và rất nhiều lần đổi chứng minh nhân dân, căn cước... gây lãng phí ngân sách nhà nước, thời gian và phiền hà người dân. Lỗi tày đình như thế mà hầu như không một ai trong chế độ dám lên tiếng thì đã đủ hiểu thanh thế, uy lực của Tô lớn đến mức nào.
Cho thấy, đến trước khi lộ ra chuyện Thưởng vào trung tuần tháng 03/2024, có vẻ chính Tô mới là người cầm trịch cuộc chơi chứ không phải Trọng chỉ còn là danh nghĩa.
Dưới mắt Tô, thì Trọng, kẻ mưu sĩ ngày nào giờ tuổi cao, sức yếu, lại bị đám nịnh thần đẩy đưa, bơm thổi mãi nên cứ tưởng thật mình là minh chúa, “cả thiên hạ đục, chỉ mình ta trong”, chứ có biết đâu dân chửi cho sấp mặt. Cứ mỗi khi nghe tin Trọng đau yếu, công chúng cứ bỡn cợt, hô hào mua bia ướp sẵn thì thấy. Ứng đúng cái câu Trọng từng dùng “Mình phải sao thì họ mới như vậy!”.
Trọng cầm trịch trên danh nghĩa, vì điều lệ đảng quy định như vậy. Nhưng từ khi chính Trọng sổ toẹt, ngồi xổm lên điều lệ đảng, tự phong cho mình là trường hợp đặc biệt để ngồi ghế đảng trưởng nhiệm kỳ 3, thì điều lệ đã mất thiêng và đảng viên cũng nhờn. Tô thì khác. Tô cầm trịch, dĩ nhiên không phải vì điều lệ, mà vì Tô nắm yết hầu của hàng trăm đảng viên cao cấp ở trung ương, gồm toàn những những hồ sơ nhúng chàm của bọn họ.
Lên đến trung ương, kẻ nào tay không từng nhúng chàm? Lên đến trung ương, đều là những kẻ đã nhúng chàm là một chân lý. Hàng trăm tướng, tá từ quân đội đến công an, hàng trăm quan chức cao cấp từ các bộ, ngành hoặc đứng đầu các tỉnh thành đã từng lộ mặt tội phạm đã chứng minh chân lý đó. Cho nên, tuyền chỉ là những kẻ chưa bị lộ hoặc không bị lộ mà thôi.
Phúc lộ sớm nhất. Mùa dịch giã vào các năm 2020 – 2021 làm chết hơn 40 nghìn đồng bào đã trở thành cơ hội vàng làm cho Phúc và đồng bọn phát tài trên xương máu của đồng bào. Nhưng chỉ đến hơn một năm sau, đầu năm 2023 Phúc đã lộ mặt, mất chức vì “trách nhiệm người đứng đầu” tội phạm, nhưng đồng bọn cho hạ cánh an toàn.
Thưởng lộ rất chậm. Vụ bê bối Phúc Sơn xảy ra từ cả hơn một thập kỷ, nhưng đến tháng 03/2023 mới bị phanh phui. Do đó, đã kịp cho Thưởng luồn sâu, leo cao đến ghế chủ tịch nước. Thưởng mất chức không phải vì “trách nhiệm người đứng đầu” mà vì “trách nhiệm người đứng giữa” tội phạm, dĩ nhiên, đồng bọn lại cho hạ cánh an toàn.
Còn nhớ, trước đó, với tư cách tuyên giáo, Thưởng đi công du khắp nơi trong nước giáo huấn cán bộ, đảng viên về lối sống đạo đức, giáo huấn cho cả số nhà báo kách mệnh, cho đoàn thanh niên... Và hóa ra, cái ghế nguyên thủ vốn mang vác bộ mặt quốc gia, đại diện cho cả 100 triệu công dân, nhưng Trọng và đảng của Trọng đưa lên ngồi ghế ấy toàn là tội phạm (?!) nhưng đau nhất cho đảng viên của Trọng là trước đó, những tên tội phạm ấy xoen xoét rao giảng đạo đức kách mệnh. TSB!
Trung ương, cả một chốn nhầy nhụa dành cho những kẻ chưa lộ. Chưa lộ là với công chúng chứ đều đã lộ với Tô. Đứng đầu Bộ công an, nắm đội ngũ mật thám, chó săn đông như quân Nguyên, tài, lực trong tay… Dĩ nhiên, Tô cũng là người nắm giữ hồ sơ, chứng cứ bê bối của hàng trăm quan chức trung ương trong tay.
Thế nên, trong khi Trọng lú lẫn như kẻ mộng du, thì Tô mới là kẻ đang cầm trịch. Nhất hô bá ứng, Tô muốn gì lúc này mà chẳng được. Nhìn hành xử của Tô, ai cũng biết Tô mót cái ngai của Trọng đến thế nào? Cái ngai thiên tử sinh sát, đầy quyền lực của Trọng chứ không phải chiếc ghế lễ nghi kèn trống của Thưởng. Chằng còn ai nhầm lẫn về điều đó.
Nhưng đường đời không phải lúc nào cũng rải hoa hồng. Tô muốn ngôi thiên tử, nhưng nếu Trọng vẫn muốn tử thủ ngồi giữ ngai ấy thì sao? Trong khi ghế của Thưởng lại trống? Ấn Tô vào ghế của Thưởng là làm hỏng giấc mơ của Tô, không chỉ thế, còn là xúc phạm vì đưa Tô vào một cái ghế đầy tai tiếng. Chưa kể rằng, từ chỗ đang cầm trịch, bay buông trịch cho kẻ khác cầm là điều dại dột chưa từng có trong suy nghĩ của một trùm mật vụ sừng sỏ như Tô.
Phúc lộ nhanh, Thưởng lộ chậm. Nhưng nếu ngồi vào ghế đó thì Tô sẽ bị lộ thì nhanh hay chậm? Thật ra, nếu cần thì rất nhanh, vì Phúc và Thưởng đều giấu, chứ Tô thì không giấu được. Công chúng, ai chẳng biết Tô là trùm bắt cóc từ Đức quốc sang Thái Lan, xem pháp luật của các quốc gia văn minh khác trên thế giới chẳng ra cái đinh gì cả? Rồi sống hưởng lạc xa hoa “bò dát vàng” giữa hoàn cảnh đất nước còn đầy rẫy khó khăn, dân ăn lá đu đủ cầm hơi, thanh niên đi ở đợ, phụ nữ buôn hương bán phấn khắp thế giới.
Cho nên, chỉ cần Tô trả ghế mật vụ, buông trịch, thì đã thấy trước kết cục đời mình sẽ không khác Quang “tick xanh”, thậm chí tệ hơn vì bề dày kết oán của mình với đồng bọn, với đồng bào khi cung cúc tận tụy cho Trọng.
Chưa kể, tuổi của Tô cũng đã sắp điểm những tháng sau cùng để trả ghế trùm mật vụ nếu không được ngồi vào ngai thiên tử hoặc từ chối ngồi vào ghế lễ nghi kèn trống.
Khó. Lúc Tô mạnh nhất, tưởng như khuynh đảo cả Trọng, cũng lại là lúc đe dọa Tô nhất.
Nếu tinh ý, dễ thấy nguyên nhân tại sao Thưởng lại bị lột truồng đột ngột ngay trước thềm chuẩn bị nhân sự cho mùa đại hội XIV kề cận. Là để trống ghế, có chỗ mà đẩy tham vọng của Tô vào đó chứ sao. Dĩ nhiên, người lột truồng không phải là Tô. Vì lẽ đơn giản, Tô không hề ham hố gì cái ghế của Thưởng cả. Cho thấy, lột truồng Thưởng là Trọng chứ không phải là Tô. Lột truồng Thưởng là để có chỗ trống ấn Tô vào đó.
Kẻ mưu sĩ thâm nho không hề lú lẫn như bề ngoài nữa, và càng không phải là cáo già. Hắn bây giờ đã ở một cảnh giới khác rồi. Là tinh rồi.
Tô toát mồ hôi lạnh nhớ lại những Quang “tick xanh”, Huynh, Vượng… đều lần lượt được Trọng đẩy ra làm mồi nhử, cho đám đàn em đầy tham vọng nhào vào cấu xé để Trọng điềm nhiềm tọa quan, tại vị hết nhiệm kỳ này đến nhiệm kỳ nọ như là một giải pháp không thể thay thế.
Tô toan tính gì giờ cũng khó. Trừ khi, trừ khi… Tô chợt nhớ đến chiếc túi gấm cẩm nang...
-------//-------
LỜI BÀN CỦA ĐẶNG THÁNH THÁN VỀ KẾ HOẠCH X30
Hiện tại, Tô không có quá nhiều lựa chọn. Vì Trọng không nhường ghế, cho nên, Tô chỉ còn hai lựa chọn:
- Ngồi vào ghế của Thưởng để chờ bị loại bỏ như Phúc, Thưởng, thậm chí tệ như Quang “stick xanh”;
- Ngồi lỳ ghế Bộ công an chờ về hưu sau một năm nữa, rồi cũng sớm bị “thịt” vì đã lậm vào quá nhiều ân oán;
Thậm chí, dù Tô có được Trọng nhường cho ngai thiên tử, thì điều đó cũng không giữ an toàn suốt đời cho Tô được. Vì lẽ, cái đảng đỏ ấy chính là thế lực phản động, thù địch với nhân dân. Chúng đi ngược lại với nguyện vọng của dân tộc và lợi ích của đất nước, thì việc giải tán đảng đỏ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Khi việc giải tán đảng đỏ xảy ra, thì chẳng phải nhân dân sẽ tính sổ Tô cho đến chân tơ kẽ tóc sao? Nhất là sau biết bao sự đàn áp khốc liệt, đẫm máu người dân đều từ lệnh của Tô cả.
Chi bằng, sẵn quân trong tay, lật thì cũng một lần lật, Tô sớm ra tay quản chế Trọng, cùng toàn thể thành viên Bộ chính trị. Tuyên bố giải tán đảng đỏ. Thực hiện chế độ quân quản trong thời hạn 12 tháng để tiến tới bầu cử tự do. Đình chỉ thực hiện điều 4 hiến pháp. Phục hồi các quyền tự do dân chủ cho người dân. Trả tự do tù nhân chính trị. Mời nhân sĩ trí thức tham gia quốc hội lập hiến...
Chắc chắn, những ngày cuối đời của Tô đều là những ngày vinh quang. Danh tính của Tô sẽ đi vào lịch sử như vị anh hùng dân tộc, sẽ trở thành tên của những đại lộ và được dựng tượng thay thế cho những tượng đài vô hồn. Còn tội lỗi của Tô thì sao? Chẳng sao cả, lấy công bù tội, dân ta chóng quên mà, mà ai dám kể tội Tô nữa khi Tô đã là một Gorbachev, một Yeltsin tái sinh sáng thế triều đại mới.
"Quay đầu là bờ. Buông dao thành Phật".
Làm chính trị, chắc Tô còn nhớ lời Ngô Thời Nhậm từ thuở nào: "Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu, gặp thời thế, thế thời phải thế". Thế đã vào thế, thì còn chờ gì nữa? Tội đồ hay sáng thế là ở lúc này...
DC, ngày 23/03/2024
Nhận xét
Đăng nhận xét