Ma Đầu Hồ Chí Minh viết bởi Hoàng Quốc Kỳ

Ma Đầu Hồ Chí Minh
viết bởi Hoàng Quốc Kỳ

Bút Sử

Hoàng Quốc Kỳ là bút hiệu của một cựu cán bộ cộng sản tập kết ra Bắc. Ông là nhân chứng của nhiều trò bịp bợm của Đảng Cộng Sản Việt Nam và rời bỏ quê hương vào thập niên 80. Là một người miền Nam với lòng nhiệt thành yêu nước cũng giống như cán bộ văn hóa nhà văn Xuân Vũ, ông Kỳ đã thẳng thắn lên án những tội ác và bản chất của người quốc tế cộng sản Hồ Chí Minh(HCM).

Hoàng Quốc Kỳ là một trong số sinh viên xuất sắc đầu tiên tốt nghiệp lớp Nga Ngữ. Ông được tuyển chọn làm trong Bộ Chinh Trị và đặc biệt là làm việc cận kề HCM.

Sau khi ra nước ngoài, ông đã cho ra tác phẩm khá sôi nổi về hình thức là Ma Đầu Hồ Chí Minh. Tựa đề khá ấn tượng này của cuốn sách chứa đựng nội dung phong phú về những chi tiết được kể một cách sống động qua văn phong rất thật của một ngòi viết miền Nam. Đa phần những tựa của chương mục là những từ ngữ chỉ thẳng mà khẩu ngữ bình dân dùng là “huỵch toẹt” – nói toẹt ra hết, không cần giữ gìn, không phải bóng gió gì cả. Ngoài cuốn Ma Đầu Hồ Chí Minh ông còn có vài sách khác nữa như Đòi Nợ Máu, Mối Thù Phải Trả.

Quốc tế cộng sản HCM có nhiều tội lỗi mà đã và đang có rất nhiều tài liệu được tung ra cũng như nhiều bài viết khai thác, mục đích là để đối chứng lại những tuyên truyền dối trá của Đảng Cộng Sản Việt Nam.

Hoàng Quốc Kỳ đưa ra những tựa đề, rồi trưng bày bằng chứng cụ thể những hiện tượng đó xảy ra như thế nào, trường hợp nào, ở đâu, v.v..Những dẫn chứng cho thấy dù HCM có tỏ ra là một người thương dân yêu nước trước công chúng, có những lời nói chí khí, nhưng đó chỉ là bài bản của một đại kịch sĩ. Đó chỉ là phần nổi thể hiện hình thức (personality), còn con người thật tức là bản chất thì là một vấn đề khác (character).

Thằng con bất hiếu. Khi được tin cha là Nguyễn Sinh Sắc qua đời tại miền Nam thì HCM thản nhiên lạnh lùng tàn nhẫn. Hồ viện cớ là “vì công việc quốc gia quá bận rộn” khi biết tin người anh là Nguyễn Sinh Khiêm qua đời. Nhưng ông ta lại có thời giờ và rất sốt sắng đi thăm đàn bà đẻ, vợ của bác sĩ Tôn Thất Tùng – Đó! không có thời giờ về đưa ma anh ruột, mà lại có thì giờ đi thăm gái đẻ.

Nhổ xuống liếm lên. Sau Hiệp Định Geneva 1954, HCM hứa hẹn đủ điều để mong cán bộ và đồng bào không rời bỏ miền Bắc di cư vào Nam, nhưng cuối cùng thì những ai ở lại đều bị trù dập. Tự do tín ngưỡng hoàn toàn bị trừ khử, bị cấm đoán, và tiêu diệt qua hành động đóng cửa nhà thờ và dùng nhà thờ làm nhà kho. Ngay cả họ còn cho là các linh mục nhà thờ làm CIA cho Mỹ. Ở trong Nam thì các tôn giáo cũng bị tay sai của HCM sát hại không ít.

Xin xem thêm:

HCM còn đạo diễn rất nhiều chuyện. Trận giết người “long trời lỡ đất” qua chiến thuật “Cải Cách Ruộng Đất,” rồi sau đó Hồ tung ra “sai lầm và hạ lệnh sửa sai” với những màn khăn lau nước mắt khô. Những ai cứ tưởng là sửa sai thật thì đều bị vào sổ đen để thanh trừng.

Sùng bái cá nhân. Noi gương Stalin, HCM tự đánh bóng bình, tự cho mình là “cha già dân tộc.” Tượng đài hình ảnh của Hồ được treo khắp nơi mà ngay nay người ta ví nó như lá bùa hộ mạng của Đảng.

Đạo đức giả vĩ đại. Có nhiều thứ “vĩ đại” mà Hồ đã làm, và hai chữ này đã trở thành sở hữu của ông ta và đã bị cấm dùng trong dân gian. Cái gì cũng làm được, bất chấp luân thường đạo lý. Chơi hoa rồi bẻ cành, con rơi rớt các nơi không được Hồ thừa nhận… Vĩ đại là vậy. Hồ viết bài đăng báo dưới nhiều bút danh khác nhau khuyên cán bộ hãy viết xạo, nói láo, miễn sao đạt được mục đích. Đó là vĩ đại, vì không ai có thể trơ trẽn đến thế.

Hoàng Quốc Kỳ quả quyết không có chuyện hỏa táng như di chúc Hồ đã ghi. Đó chỉ là quỷ kế, giả dối để lường gạt dân. Tác giả cho rằng việc xây lăng đã được tính toán trước, thậm chí còn cho cán bộ qua Nga để nghiên cứu về các loại đá hoa cương. Đạo đức giả vĩ đại được chứng minh qua lời phát ra trước khi Hồ chết: “Khi bác đi rồi, các chú nhớ cắt hộ khẩu, cắt sổ gạo cho bác. Đám tang chỉ nên đơn sơ. Đừng bày vẽ linh đình. Các chú hỏa táng cho bác. Đừng xây lăng tốn kém.” Thật là trớ trêu khi mộng ước của quốc tế cộng sản vô thần HCM lúc này là được về bên kia để gặp lại Mác và Lê.

Tên phản quốc. Đó là tuyên bố chắc nịch của tác giả sau khi đã biết quá nhiều về con người thật của HCM – một tên quốc tế cộng sản cuồng bạo đã dùng dân tộc Việt Nam, dùng lãnh thổ Việt Nam để làm tay sai cho đàn anh quốc tế cộng sản, làm bàn đạp bước lên đà danh vọng, một tham vọng điên cuồng là muốn trở thành một Stalin của Việt Nam.

Trên vừa sơ qua một vài điểm chính cần ghi nhận trong cuốn Ma Đầu. Viết về những nhân vật cộng sản làm chính trị thì đã có rất nhiều, nhưng có lẽ Hoàng Quốc Kỳ rất xem thường họ nên văn vẻ không cần nghiêm túc, mà chút trào phúng rải rác các trang làm cho người đọc cảm nhận sự thích thú.

Sau một năm làm việc mệt nhọc, người ta thường tìm cho mình những thú vui giải trí nho nhỏ để chuẩn bị cho một năm nữa vật lộn với thời gian. Chắc ai không khỏi vài lần vô tình xem trò hề của chóp bu cộng sản. Đây không phải là nói bóng gió mà là nín cười không được khi nhìn mấy ông lãnh tụ Đảng ra nước ngoài làm trò cười thiên hạ. Điểm sơ qua thì phải nhắc đến Phan Văn Khải, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng , Nguyễn Xuân Phúc, Tô Lâm v.v..

Nhưng xét cho cùng thì sư tổ của các ông trên tức là HCM cũng đặt ra nhiều màn kịch xem ra gay cấn lắm, mà thời đó đố ai dám cười như bây giờ. Chuyện đâu còn có đó. Một màn gây ấn tượng, ngay cả để lại vết tích trong viện bảo tàng của Đảng một thời gian – chiếc giày của một phụ nữ người Tàu.

Xin mời bạn đọc xem qua trang sau đây. Tác giả Hoàng Quốc Kỳ kể về chiếc valise của HCM bị đàn em lục soát.


Nguồn: Ma Đầu Hồ Chí Minh, Hoàng Quốc Kỳ, 1995


Nhận xét

Bài được quan tâm

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 179

TRANG THƠ NHẠC VĂN CHƯƠNG ĐIỆN ẢNH TIẾU LÂM 180